Sau 3 năm yêu nhau, tôi đã tin tưởng và trân trọng Hoàng - người yêu của mình. Anh ta luôn đối xử tốt với tôi, luôn nhường nhịn và yêu chiều. Không bao giờ anh ta nặng lời hay làm tôi buồn khóc. Chúng tôi có những ngày tháng đầy hạnh phúc trong cuộc tình của mình.
Vì quá hạnh phúc, tôi không ngần ngại đưa cho Hoàng 300 triệu đồng tiền tiết kiệm của mình để cùng mua chiếc xe ô tô. Anh ta bỏ thêm 350 triệu. Với lý do là anh ta đã có bằng lái xe, Hoàng đề nghị để tên xe là của anh ta. Tôi đồng ý vì đối với tôi, việc ai đứng tên không quan trọng bằng việc chúng tôi sẽ về chung một nhà sau này.
Trong quá trình đồng hành, chúng tôi đã trải qua nhiều mâu thuẫn từ đầu năm đến nay. Tôi thường phải tự đi hoặc nhờ người khác đón, trong khi Hoàng lại chở đồng nghiệp nữ và bạn học nữ mà không đón tôi. Khi tôi cãi nhau với anh, anh ta còn tỏ ra kiêu ngạo rằng chiếc xe là của anh nên anh có quyền tự quyết định sẽ chở ai. Tuy nhiên, điểm cao trào của mâu thuẫn là khi tôi chứng kiến bạn trai chở một cô gái xinh đẹp trong xe ô tô. Tôi đã không kiềm được sự giận dữ và lao vào chất vấn anh. Tuy nhiên, anh ta không quan tâm đến tôi và chỉ im lặng nhìn tôi khóc lóc. Sau khi tôi đã xả hết cơn giận, tôi hỏi anh ta liệu có phải anh ta không còn yêu tôi nữa. Anh ta chỉ đơn giản là gật đầu và nói rằng do sống chung với tôi đã quá lâu nên anh ta không còn cảm giác mới lạ hay muốn chinh phục nữa, anh ta muốn chia tay.
Tôi bàng hoàng và choáng váng trước lời thú nhận thẳng thắn của Hoàng. Chúng tôi đã chia tay nhau vào ngày đó và mỗi lần tôi liên lạc để nhắc nhở anh ta về khoản tiền 300 triệu đồng mà tôi đã đóng góp để mua chiếc xe, anh ta luôn lảng tránh. Hôm qua, anh ta còn châm chọc tôi bằng cách nói: "Điên thì phải chịu". Tôi hiểu rõ rằng anh ta không có ý định trả lại số tiền kia cho tôi. Bây giờ, tôi đang vừa đau khổ vì tình cảm, vừa lo lắng vì mất trắng số tiền mình đã tiết kiệm được. Tôi phải làm gì bây giờ?