Sau ngày cưới, chúng tôi đã sống chung với bố mẹ chồng trong 4 năm. Bố mẹ của tôi rất có điều kiện nên họ luôn hỗ trợ chúng tôi về mọi mặt, bao gồm cả tiền chi tiêu hàng ngày. Vợ chồng tôi chỉ làm để tiết kiệm và chi tiêu cho bản thân.
Mẹ chồng của tôi rất quan tâm và ý thức. Bà biết tôi phải đi làm cả ngày nên bà làm hết mọi việc trong nhà. Khi tôi về đến nhà, tôi chỉ cần lo cho bé ăn và tắm rửa, còn các việc khác bà đã lo hết. Tôi rất biết ơn và cảm kích vì những việc mẹ làm cho gia đình nhỏ của tôi. Tôi luôn tự nhủ sẽ báo đáp công ơn của bà trong tương lai.
Sau một thời gian, tôi cảm thấy áp lực gia đình ngày càng tăng khi bố chồng tôi hay can thiệp và chỉ đạo mọi việc, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi cũng không có nhiều thời gian cho bản thân và cảm thấy mệt mỏi vì phải đảm đương nhiều trách nhiệm gia đình.
Sau khi thấy cảnh tượng này, tôi tức giận và đi tìm chồng để trách móc anh ta. Tuy nhiên, chồng lại phản ứng một cách khó hiểu, cho rằng tôi là người sai vì để con nhỏ một mình trong phòng bếp. Sự căng thẳng giữa chúng tôi leo thang và cuối cùng chúng tôi không thể tránh khỏi cuộc cãi vã ác liệt.
Sau khi tôi đi làm tóc, chồng tôi đã trở nên rất tức giận và nói rằng anh ta không biết làm thế nào để giải quyết vấn đề khi con của chúng tôi đang ở trên tầng trên và tôi không có mặt. Anh ta đã cảm thấy rất bực bội khi điện thoại của tôi không nghe và đã ném đi. Anh ta cho rằng việc tôi làm tóc trong 30 phút mất đến 2 giờ để trông co con. Chồng tôi đã nói những lời rất khó nghe và tôi đã phản đối lại. Mỗi khi anh ta đi nhậu với bạn bè và về muộn, tôi phải pha cam đường và thức suốt đêm để phục vụ anh ta. Tuy nhiên, khi tôi trễ một chút trở về từ việc làm tóc, nhà lại tan hoang và không có cơm nước. Chồng tôi đã nói những lời không hay và gây ra mâu thuẫn trong gia đình.
Sống ở riêng tưởng chừng như sẽ thoải mái hơn, nhưng thực tế lại khác xa với kỳ vọng. Cả ngày tranh cãi và khó khăn đến mức tôi cảm thấy mệt mỏi. Tôi đang suy nghĩ về việc trở lại sống với mẹ chồng, nhưng không biết cách nói với ông bà.