Không còn xa lạ với những người yêu nhạc, Wren Evans đã thu hút sự chú ý bằng những sản phẩm âm nhạc độc đáo, mang đậm cái tôi nghệ thuật cá nhân. Từ "Thích Em Hơi Nhiều" cho đến "Call Me", đây là một cuộc hành trình phát triển đầy thú vị của chàng trai trẻ đến từ Hà Nội. Mỗi tác phẩm âm nhạc của Wren Evans đều thể hiện những cảm xúc đầu tiên về tình yêu, và ông bày tỏ niềm khát khao muốn mang âm nhạc của mình đến khắp nơi.
Chúng tôi xin chúc mừng Wren Evans với việc ra mắt MV mới mang tên "Call Me", được đón nhận vô cùng tích cực. Ý tưởng cho MV này có phải lấy cảm hứng từ cuộc sống và câu chuyện của Wren không?
Thực sự, MV Call Me không phải là ý tưởng ban đầu của Wren Evans, sản phẩm này đã trải qua nhiều quá trình cải tiến khác nhau. Ban đầu, đội của tôi đã đề xuất với sự quản lý của Lim Feng, sau đó là với hai đạo diễn Phương Vũ và Lâm Đạo Đạo, mà lại mang đến một tinh thần mới lạ hơn. Tôi đã để cho mọi người tự do sáng tạo cùng nhau. Mục tiêu quan trọng nhất của tôi là thử nghiệm những ý tưởng mới, đưa chúng lên màn ảnh. Tôi muốn thử sức trong diễn xuất.
Tôi đã lâu rồi muốn hợp tác với Lâm, nhưng lại chưa có cơ hội, cho đến khi Call Me xuất hiện, bất ngờ anh Phương Vũ nói "anh sẽ đồng đạo diễn với Lâm Đạo Đạo". Tôi thật sự ngạc nhiên và tự hỏi sao lại có duyên đến như vậy.
Có thể thấy MV đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng và trông rất sang trọng, liệu Wren Evans có thể tiết lộ số tiền đầu tư cho Call Me không?
Call Me được coi là dự án quan trọng nhất của Wren Evans, lần đầu tôi phải dành tận 4 ngày để quay. Thông thường, quay MV với các thành viên khác chỉ mất một ngày hoặc nửa ngày, nhưng chưa bao giờ phải dành 4 ngày như thế. Đây là một trải nghiệm thú vị đối với tôi, tương tự như việc thực hiện một bộ phim ngắn.
Về phần chi phí, nếu nhìn vào thì tôi nghĩ nó không quá cao. Mọi người sẽ có một khái niệm về mức giá chấp nhận được, phải không? Ví dụ như khi đi mua, chắc chắn con số có thể ghi nhận là dưới 1 tỷ.
Thêm vào chuyện tiền bạc, bạn có thể cho biết liệu cát xê có thay đổi sau mỗi lần Wren Evans ra mắt sản phẩm mới không?
Phải có. Vì mỗi khi ra mắt sản phẩm mới, các nghệ sĩ đều phải đầu tư tiền của mình. Trước đây, tôi chỉ cứ tự do sáng tác và phát hành nhạc, nhưng hiện tại, để tạo ra một sản phẩm như "Call Me" thì cần phải có nguồn kinh phí. Sau khi đã đặt nhiều công sức vào đó, tôi mong muốn nhận được sự ủng hộ, nhưng không phải theo cách "hãy trả tiền cho tôi", mà mọi thứ cần phải được hoạt động một cách chặt chẽ. Tôi hiểu rằng việc tôi đầu tư tiền là để khán giả xem và đó là điều tôi rất tự hào. Hằng ngày, tôi và đội ngũ của mình cùng nhau ngồi lại tính toán từng chi tiết với mục tiêu cuối cùng là làm thế nào để đáp ứng sự chờ đợi của khán giả, đó chỉ là suy nghĩ của tôi.
Tại sao lại chọn Hoàng Hà - cô gái vốn được biết đến với hình ảnh nữ thơ ngày hôm nay lại hóa thân thành một nhân vật hài hước và nổi loạn? Có thể thấy rằng không chỉ Hoàng Hà, mà cả Wren Evans cũng rất thích không gian trong MV này. "Call Me" liệu có phải là cách bạn kể về câu chuyện của mình không?
MV này không là câu chuyện tình yêu của Wren Evans. Thật sự, đó chỉ là một buổi diễn nên thành công chỉ là khi mọi người cảm thấy được thuyết phục. Tôi chưa trải qua cảm giác tình yêu như trong MV Call Me bao giờ, vì vậy tôi rất vui khi khán giả cảm thấy rằng tôi thật sự yêu cô gái đó.
Việc chọn Hoàng Hà làm MV là quyết định của ekip, và mọi người đã tìm thấy rằng Hoàng Hà phù hợp.
MV này thu hút sự chú ý đặc biệt với sự xuất hiện của 16 cảnh hôn. Có rất nhiều cách để biểu đạt tình yêu, vậy tại sao trong MV này, bạn lại tập trung vào những nụ hôn và sự gần gũi về mặt thể xác? Liệu trong tương lai, bạn có định mang cảnh nóng đến trong MV hay không?
Cộng đồng mạng có phần thấy nhạy cảm với những cảnh hôn của Wren, tùy thuộc vào quan điểm của mỗi người. Nhưng cũng có một phần khán giả rất thích những cảnh này. Tôi cho rằng việc chứng kiến ai đó hôn nhau trên đường là khá hiếm, vì vậy khi có nhiều cảnh hôn xuất hiện trong MV, nó sẽ tạo ra một cảm xúc đặc biệt khi người xem có thể đóng vai nhân chứng.
Nhưng hôn ai đó là việc bình thường thôi. Trên thực tế trong một mối quan hệ, việc này không có gì lạ, chỉ là chưa từng thấy diễn biến như vậy trong một MV bao giờ. Ấn tượng của tôi không có cảm giác phản cảm với cảnh hôn đó. (cười)
Tôi là người hâm mộ nhiệt huyết của những thứ thật thà. Với sản phẩm này, anh Phương Vũ đã đưa vào những cảnh hôn, hoặc thậm chí hở hang một chút, tôi phải công nhận rằng chúng rất thật. Anh ấy đã làm mọi điều một cách táo bạo nhưng đan xen trong giới hạn. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ dừng lại ở mức đó, nhìn chung đây là một video âm nhạc và nếu nó làm cho người xem cảm thấy quá phản cảm, thì đó không phải là mục đích của tôi. Tôi không muốn đưa nó lên mức độ 24+ hay gì đó!
Wren Evans đã tạo ra một phong cách âm nhạc độc đáo và hài hước, tuy nhiên, thường bị coi là khó tiếp cận với khán giả. Liệu "Call Me" có mang lại sự thành công đại chúng cho Wren không?
"Call Me" là một bài hát mà tôi đã cố gắng viết để dễ nghe hơn so với những gì tôi đã làm trước đây. Còn việc liệu nó có gần gũi hơn với khán giả hay không, phải để khán giả đánh giá. Tôi thực sự muốn thu hút khán giả về phía mình, vì tôi đã nhận thấy rằng mọi người có xu hướng "tránh xa" âm nhạc của tôi. Mong rằng "Call Me" sẽ được khán giả ủng hộ.
Tôi rất ngưỡng mộ nhiều người và có thể nói họ đã tác động đến tôi như "nồi lẩu thập cẩm". Vậy tại sao nhạc Wren Evans lại gây ấn tượng sâu sắc như vậy? Đơn giản vì tôi là một fan của âm nhạc. Tôi nghe rất nhiều bài hát và tôi cũng tìm hiểu sâu hơn về những điều bên trong những giai điệu đó. Tôi muốn hiểu lý do, nguồn gốc và mục đích của âm nhạc, cũng như những người tạo ra nó và nơi mà họ đến từ. Với thể loại nhạc, tôi cũng tìm hiểu tại sao nó ra đời và điểm cốt lõi của nó là gì. Có vẻ hơi chuyên môn nhưng thực sự đơn giản chỉ là tìm hiểu sâu hơn so với bình thường và tôi thấy vui mừng khi trải qua quá trình đó.
Bạn có sợ rằng bạn sẽ bị khán giả quên mất nếu bạn đi trên một con đường riêng không?
Đây là một câu hỏi vốn không dễ trả lời đối với bất kỳ nghệ sĩ nào. Mọi người đều đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng riêng tôi đi theo hướng khác. Tôi luôn nhấn mạnh yếu tố thị trường trong những tác phẩm âm nhạc của mình, nhưng điều đó không giống như phổ biến. Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng Wren Evans muốn tiên phong hơn. Tôi muốn mang âm nhạc đến và đi ra ngoài, đó là hai nhiệm vụ cực kỳ quan trọng mà tôi sẽ thực hiện.
Nếu là một nghệ sĩ, không thể không lo sợ rằng khán giả sẽ quên mình. Tôi đã dành nhiều thời gian và cống hiến cả thanh xuân để khám phá, sáng tạo và phục vụ khán giả. Nhưng nếu một ngày nào đó, "khách hàng" không còn cần đến tôi, thì đó thực sự là một niềm buồn. Tôi chỉ sử dụng từ "khách hàng" để ví von, bởi văn hóa nghệ thuật còn là sự liên kết tâm hồn. Họ đã lắng nghe nhạc, hiểu lòng mình, và khi họ quên đi tôi, thật sự là rất đau lòng! Giống như mất đi một người bạn thân thiết.
Theo dõi Wren Evans qua những sản phẩm gần đây, ta có thể thấy rằng anh/ chị rất đam mê bolero và đã áp dụng nó vào âm nhạc của mình. Wren, bạn có thể chia sẻ thêm về điều này không?
Tôi thực sự yêu thích bolero. Tôi cho rằng bolero chính là nguồn cảm hứng, một dòng chảy trong huyết quản của người Việt. Ai cũng không thể tránh khỏi sự thu hút của bolero, bất kể có muốn hay không. Việc tôi tiếp xúc và sử dụng âm nhạc bolero là điều tự nhiên, nó không chỉ là một thành phần vật chất mà còn là một phần văn hoá của chúng ta.
Từ "một màu" không được Wren Evans định nghĩa trong từ điển của mình. Vậy làm thế nào để tạo ra mỗi sản phẩm với một màu sắc mới? Trong quá trình này, Wren đã từng gặp khó khăn và mệt mỏi chưa?
Tôi cảm thấy rất hài lòng với kết quả. Trong âm nhạc, tôi đã đạt được một điểm mà tôi tự tin rằng "có những thứ tôi phải làm", "nếu tôi không làm, sẽ không ai làm được". Tôi có thể khẳng định như vậy khi đã dành nhiều năm trong studio và chắc chắn sẽ tìm ra điều gì đó mà người khác không thể. Hai bài Việt Kiều và Call Me cụ thể là kết quả của cảm giác đó, và tôi rất vui mừng vì đã hoàn thành chúng theo những gì tôi muốn.
Từ lúc còn nhỏ đến khi lớn lên, tôi luôn rất ghét từ "một màu". Gần đây, tôi đã thay thế nó bằng từ tiếng Anh "consistent" (nhất quán). Hai từ này đều nhấn mạnh vào khả năng của sản phẩm, nhằm truyền đạt một "chất" đặc biệt từ Wren. Tuy tôi không rõ đó có phải một màu sắc hay không, nhưng điều mà tôi luôn mong muốn là người ta nhìn thấy Wren Evans dưới một hình ảnh nhất quán. Trong ngành âm nhạc, không ai có thể nói tôi "một màu", tôi luôn nhận thức được điều đó.
Dù không bế tắc nhưng tôi thường cảm thấy mệt mỏi, thật là vất vả. Có những lúc tôi có ý tưởng, nhưng khi bước vào phòng thu, sức lực thì đã không còn đủ để biến ý tưởng thành hiện thực. Trước kia, tôi sống rất tự do, chỉ cần tạo nhạc khi không có việc gì cần làm. Nhưng bây giờ, có quá nhiều công việc khác phải làm, điều đó đã ảnh hưởng một phần nào đó đến năng lượng sáng tạo của tôi.
Trước đây, tôi là một Gen Z nói tiếng Anh, sáng tác tiếng Anh và hát tiếng Anh. Tuy nhiên, trong những sáng tác gần đây của tôi, có thể thấy cách viết lời đã trải qua nhiều thay đổi. Để hoàn thiện kỹ năng viết tiếng Việt của mình, tôi đã làm gì?
Đơn giản chỉ cần viết nhiều, viết siêu nhiều và liên tục sửa. Đó là cách duy nhất để câu chuyện của tôi truyền tải chính xác những điều tôi muốn. Tôi thử nghiệm bằng cách viết và cho người thân của tôi nghe để biết mình đang ở đâu trong quá trình sáng tác. Tính từ khi tôi bắt đầu viết nhạc bằng tiếng Việt, đã hơn 2 năm trôi qua, trước đó tôi chỉ viết bằng tiếng Anh nên tôi phải cố gắng rất nhiều để thích nghi và phát triển.
Trong thế hệ của mình, Wren Evans cảm nhận cái tên nào là xuất sắc nhất giữa MONO, HIEUTHUHAI, tlinh, Grey D...?
Rất khó để nói đấy! Tôi chỉ có thể nói về mức độ thân thiết vì tôi quen biết gần hết mọi người. Chưa có cơ hội trò chuyện với MONO, nhưng tôi đã gặp tlinh, Grey D, HIEUTHUHAI. Tôi cảm thấy đồng điệu với bạn bè cùng thế hệ vì chúng tôi sinh sống cùng thời, chia sẻ những nguồn cảm hứng âm nhạc. Tôi cảm nhận được từng giai điệu của mỗi người, và ngược lại.
Mỗi thế hệ mang theo một xu hướng âm nhạc riêng, không có đúng hoặc sai. Nếu phải nhận định khác biệt nào, có thể nói rằng hiện tại, âm nhạc của chúng tôi đã tiếp thu nhiều nguồn cảm hứng hơn. Trước đây, khi nguồn cung cấp ít hơn bây giờ, các nghệ sĩ chỉ có thể sử dụng những gì có sẵn. Âm nhạc là sự kết hợp của nhiều yếu tố. Ảnh hưởng là chỉ là sự tác động, không phải là việc sao chép, ví dụ như bolero có nguồn gốc từ nhạc Latin.Dựa trên những tác phẩm âm nhạc đã được phát hành, nhiều người cho rằng Wren Evans là một chàng trai có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình yêu. Bạn có ngại công khai tình yêu của mình không?
Tôi tin chắc rằng, nhưng có một từ khác tôi muốn sử dụng hơn, đó là sâu thẳm. Tôi cảm thấy tình yêu tôi viết vào âm nhạc rất sâu thẳm, vì nó xuất phát từ tận cùng trái tim và mong muốn được chia sẻ với mọi người. Chỉ khi ở bên Wren, yêu Wren, mọi người mới có thể hiểu sự ngu ngốc của tôi.
Điều tôi nhớ mãi nhất, làm đau và tổn thương tôi nhất đó chính là tình yêu, vì vậy đa số nhạc của tôi thường viết về nó, như cũng như các bài hát trên toàn thế giới.
Tôi không bận tâm việc công khai tình yêu, bởi những gì đến sẽ đến.
Trong trường hợp gia đình cấm đoán tình yêu như trong Call Me, nếu bạn gặp phải tình huống này, bạn sẽ ưu tiên những gì: tình yêu hay gia đình?
Chắc chắn rằng tùy thuộc vào hoàn cảnh, tôi luôn cố gắng giữ sự cân bằng giữa trí tuệ và tình cảm. Trong quá khứ, khi tôi còn nhỏ, có những mối quan hệ "bọ xít" mà tôi từng trải qua. Tôi đã nhận ra rằng có những phụ huynh phấn khởi, nhưng đôi khi lại để tôi tự cảm nhận. Tôi thật may mắn khi bố mẹ không can thiệp quá nhiều vào sự lựa chọn của tôi. Dù có những khi bố mẹ không tán thành, nhưng họ luôn thể hiện một thái độ rất tế nhị, để tôi tự quyết định. Nếu là tôi, tôi sẽ đặt lợi ích của trái tim mình lên hàng đầu, vì cuối cùng tôi là người lựa chọn tình yêu. Những bài học khó khăn sau đó, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm và chỉ khi trải qua thì mới hiểu đúng vấn đề.
Wren Evans nghĩ thế nào về khái niệm "tình yêu độc hại"?
Đơn giản nhưng lại độc hại khi tổng của 1 cộng với 1 không bằng 2. Tại sao tôi chọn ví dụ 1 cộng với 1? Vì kết quả phải là 2, và khi phân chia, kết quả vẫn không thay đổi. Tôi luôn đặt điều gì đó để nhận được đáp trả tương xứng. Tình yêu độc hại là khi một trong hai người đối tác đóng góp nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng công bằng là điều cần thiết, tất nhiên mọi thứ đều có sai số, nhưng chúng ta nên cố gắng để 1 cộng 1 bằng 2.
Nhưng liệu điều đó có quá phức tạp, phải suy nghĩ nhiều không?
Khái niệm "độc hại" chính là một khái niệm mơ hồ. Nếu không có khái niệm này, chúng ta chỉ cần yêu thương và không cần phải suy nghĩ ai là độc hại. Ngay từ lúc mình bắt đầu tự hỏi "Tại sao lại phải yêu người này?", mình đã tính toán rồi, nhưng rồi mọi thứ sẽ trở nên ổn thôi, không cần phải lo (cười).
Liệu Wren Evans có thường xuyên tìm kiếm tên mình trên mạng xã hội không? Là một người nổi tiếng, chắc chắn bạn phải đối mặt với áp lực thành tích và nhận xét từ công chúng, phải không? Nhiều người cho rằng "Thế hệ Gen Z yếu đuối và tự nhiên", với vai trò là một đại diện của Gen Z, bạn nghĩ gì về điều này?
Mặc dù rất ít, nhưng đôi khi tôi cảm thấy mình bị tấn công. Khi cảm xúc tiêu cực tràn đến, tôi thường lựa chọn trở về nhà, như một cơ chế tự vệ.
Tôi không thường xuyên tìm kiếm tên mình trên mạng. Hầu hết những bình luận tiêu cực thường xuất hiện trên Facebook, và do tôi không sử dụng nó nhiều, nên thỉnh thoảng mới nhìn thấy. Trong những trường hợp đó, tôi thường không quan tâm nhiều vì không thể giải thích được quá nhiều.
Bản năng thì có, tôi cũng làm nhiều việc theo bản năng, nhưng yếu đuối thì không. Gen Z là thế hệ "cứng như đá" luôn! Mọi người áp đặt từ yếu đuối lên Gen Z là vì cảm thấy những thứ Gen Z đối mặt không dễ, nhưng thực ra lại rất khó. Bất kỳ ai trong thế hệ này đều phải đối mặt với những vấn đề khác nhau, có thể là học tập, công việc,... Chúng ta khó hiểu lẫn nhau, đôi khi bố mẹ nói "mọi chuyện không khó đến thế đâu", nhưng bố mẹ cũng không hiểu được khó khăn mà ông bà đã trải qua và ngược lại.