Như một kỷ niệm đẹp khó quên, Felisberto de Deus đã từng giành được Huy chương Bạc tại SEA Games 31 và trở thành tâm điểm của cộng đồng mạng Việt Nam. Vào ngày hôm nay, anh ta đã đặt mục tiêu tiếp tục gặt hái những thành tích cao hơn và hy vọng mang về tấm huy chương Vàng đầu tiên cho đội tuyển điền kinh Timor Leste tại SEA Games.
Trong cuộc đua sắp tới, Felis đang đối mặt với nhiều thử thách. Ngày 9/5, anh đã không thể giành chiến thắng trong nội dung sở trường 5.000m và chỉ về đích ở vị trí thứ 6. Tuy nhiên, đối với Felis, cự ly 10.000m sẽ là cơ hội cuối cùng để thể hiện bản lĩnh của mình.
Trên khán đài, bà Cesaltina Da Silva - HLV đội điền kinh của Timor Leste - vẫn đang cổ vũ sôi nổi cho Felis. Dù có nhiều tiếng hô của các VĐV chủ nhà, nhưng giọng hét của bà Cesaltina vẫn vang lên rất to, hy vọng rằng Felis sẽ nghe thấy và cố gắng đạt được thành tích tốt nhất.
Nhớ lại khoảnh khắc lịch sử tại Mỹ Đình năm ngoái, Felis đã để lại dấu ấn đậm nét trong lòng người hâm mộ bởi sự cố gắng và nỗ lực của mình. Cùng với sự cổ vũ và tình cảm của người hâm mộ, Felis đang cố gắng vượt qua mọi khó khăn để đạt được mục tiêu của mình tại SEA Games lần này.
Trong sự kiện thể thao SEA Games lần này, rất đông người Timor-Leste đã tới Campuchia để cổ vũ cho các VĐV đại diện cho quốc gia của họ. Tuy nhiên, không phải ai cũng may mắn có được điều này, như những người lẻ loi ở đó. Trong số đó có bà Cesaltina, một người Timor-Leste đến từ thành phố Dili. Bà đã tới khán đài Morodok Techo để cổ vũ cho VĐV thể thao Felisberto de Deus, người đại diện cho quê hương của bà.
Khi biết tôi đến từ Việt Nam, bà Cesaltina đã rất phấn khích và tỏ ra rất tình cảm với đất nước và con người Việt Nam. Bà đã nói rằng “đất nước, con người Việt Nam luôn ở trong tim” và tôi sẽ nhớ mãi điều này.
Điều đáng khen ngợi là Felis cố gắng hết sức trong cuộc thi, dù kết quả không như mong đợi. Anh luôn cố gắng duy trì vận tốc và tìm cơ hội để vượt lên. Tuy nhiên, các VĐV khác từ Indonesia, Singapore và Myanmar đã quá mạnh và cán đích trước tiên. Felis kết thúc ngay sau đó với thành tích 32 phút 27 giây 76. Mặc dù không giành được huy chương, nhưng Felis đã làm rất tốt và để lại ấn tượng đẹp trong lòng người hâm mộ.
Trên khuôn mặt của Felis, nét đau buồn rõ ràng. Anh vẫy tay chào bà Cesaltina trên khán đài rồi bước vào đường hầm. Bằng giọng nói đầy nỗ lực, Felis kể rằng anh đã cố gắng hết sức và làm tất cả những điều có thể. "Tuy nhiên, tôi không bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, tôi sẽ tiếp tục chạy và tìm kiếm chiến thắng ở những lần thi đấu tiếp theo", Felis bổ sung trước khi đồng ý chụp một bức ảnh trước cánh cổng.
Sau khi hoàn thành quãng đường 10.000m, Felis lết bước vào đường hầm. (Ảnh: Thanh Hải)
Trên khán đài, bà Cesaltina cũng sớm rời khỏi chỗ ngồi để đến phòng nghỉ dành cho các VĐV, nơi Felis sẽ đến sau đó. Tôi có chút đoán được cảnh tượng buồn bã với sự mệt mỏi và thất vọng, bởi vài ngày trước tại Siem Reap, tôi đã chứng kiến điều tương tự.
Trong khi Joanito Fernandes đang chạy marathon, bà Cesaltina - người Timor Leste duy nhất trong đoàn - đã chọn một vị trí cách đó khoảng 700m để dễ dàng cổ vũ cho anh và giúp anh nhìn thấy mình. Tuy nhiên, hành động này lại nhấn mạnh sự cô độc của người Timor Leste trong cuộc thi. Ban đầu, không ai chú ý đến bà, cho đến khi một thành viên của ban tổ chức phải can thiệp và gạch đường để bà không xâm phạm đường chạy của VĐV Fernandes.
Trong số 14 VĐV tham gia cuộc đua, đến 6 người đã phải bỏ cuộc. Tuy nhiên, Joanito Fernandes vẫn kiên trì chạy và cuối cùng anh đã về đích với vị trí thứ 8/8 người hoàn thành cuộc đua. Điều đó khiến bà Cesaltina cảm thấy tự hào và vui mừng. Bà đã tặng cho Fernandes quốc kỳ của Timor Leste để anh có thể giơ lên trong niềm tự hào và cả hai đã chụp một bức ảnh tại khu đền Angkor Wat để ghi lại kỷ niệm đáng nhớ.
Khi tôi đang trên đường rời địa điểm thi đấu, tôi đã nhìn thấy bà Cesaltina và Fernandes trong tình trạng khó khăn. Fernandes đã phải nằm xuống do mệt mỏi và sốc nhiệt, trong khi bà Cesaltina chỉ biết ngồi trên ghế lo lắng. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của các Tình nguyện viên, họ đã được cứu giúp. Một bạn TNV đã bón nước và bóc chuối để Fernandes ăn, trong khi đội ngũ y tế tiến hành sơ cứu và hồi phục.
Tuy nhiên, ánh mắt nhìn vô định của bà Cesaltina và Fernandes đã khiến tôi cảm thấy xót xa. Tôi mong muốn rằng họ sẽ tìm được niềm vui ở các nội dung điền kinh khác của Felis. Nhưng đáng tiếc, họ đã không có được tấm huy chương và thỏ bông Borey (hoặc Ramdoul) trong hành trang để trở về Timor Leste. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là họ sẽ bị lãng quên. Những người Việt Nam vẫn nhớ và ủng hộ họ.
Ngoài ra, tôi đã chứng kiến Felis trên đường chạy và cảm thấy rất ấn tượng. Tuy không có may mắn giành được huy chương, nhưng Felis đã cố gắng hết sức để hoàn thành chặng đường của mình. Chúc mừng Felis và hy vọng rằng cô sẽ tiếp tục phát huy tốt hơn ở những giải đấu tương lai.
Felis trên đường chạy. (Ảnh: Nam Trần)