Đồng nghiệp rủ rê đặt trà sữa, lương 7 triệu chưa đủ sống?

Đồng nghiệp rủ rê đặt trà sữa, lương 7 triệu chưa đủ sống?

Đồng nghiệp cứ rủ rê đặt trà sữa khiến tôi lo lắng cho công việc Với mức lương vỏn vẹn 7 triệu, liệu tôi có thể đứng vững trước trào lưu này hay phải xin nghỉ?

Tôi có tính cách thích ổn định, không thích thay đổi và luôn ưu tiên sự quen thuộc. Điều đó ảnh hưởng trực tiếp đến công việc của tôi.

Trong suốt hơn 5 năm làm việc tại công ty cũ, tôi đã đắm mình trong môi trường đó và không muốn rời đi. Nhưng cuối cùng, do sự cắt giảm nhân sự và mảng công việc của tôi không còn được đánh giá cao, tôi buộc phải chấp nhận việc giải thể ban phòng của mình và nói lời tạm biệt với công ty.

Sau đó, tôi đã tìm được công việc hiện tại. Tuy nhiên, với tính cách của mình, môi trường làm việc mới khiến tôi cảm thấy bỡ ngỡ và khép kín hơn rất nhiều. May mắn thay, văn phòng tôi làm việc rất đông đúc, vì vậy mọi người không quá để ý đến tôi. Tôi là nhân viên mới, đã làm việc ở đây hơn một năm nhưng gần như chưa nói chuyện với ai.

Tuy lương ở đây không cao, nhưng tôi vẫn muốn gắn bó với công ty này. Vì tôi còn trẻ, có thể kiếm thêm ở những công việc tay trái. Tôi cũng hiểu rằng có được một nơi làm việc phù hợp với mình như thế này không phải lúc nào cũng dễ dàng.

Cuộc sống văn phòng của tôi vốn đầy yên bình, ít khi có sự việc đáng chú ý xảy ra. Nhưng chỉ vì một cốc trà sữa, mọi thứ bỗng trở nên khác biệt.

Tất cả bắt đầu từ hai tháng trước, khi tôi còn chưa có thói quen ăn vặt. Bữa trưa của tôi thường là đồ mang từ nhà. Thường thì tiền duy nhất tôi rút từ ví là tiền gửi xe để đến nơi làm việc, vì tôi đã chuẩn bị cà phê từ nhà.

Tuy nhiên, ở văn phòng của tôi cũng giống như nhiều nơi khác, các nữ đồng nghiệp xung quanh luôn có những món ăn vặt, đồ uống, trà nước... Mặc dù tôi không có gì phản đối với thói quen ăn uống này, nhưng thật sự tôi không thích ăn vặt.

Đồng nghiệp rủ rê đặt trà sữa, lương 7 triệu chưa đủ sống?

Một ngày nọ, một đồng nghiệp mới vào công ty đã đứng dậy hỏi xem ai có muốn đặt trà sữa để được giảm giá. Tôi vẫn chỉ là một người vô danh trong văn phòng, nhưng cô ấy lại đến nơi làm việc của tôi để hỏi xem tôi có muốn đặt trà sữa cùng hay không.

Tôi không phải là người hay nói nhiều, nhưng cũng không phải là người cù lần cù lì không muốn giao tiếp với ai. Vì vậy, dù tôi không thích trà sữa nhưng tôi vẫn đồng ý khi được đồng nghiệp mời. Nhận được đồ xong, tôi cảm thấy khó chịu và buồn nôn cả buổi chiều, không thể uống nửa cốc nào và cuối cùng phải bỏ đồ ăn dở dang.

Tôi biết là phí phạm nhưng vì không xảy ra thường xuyên nên tôi vẫn nghĩ rằng đó chỉ là một lần và tôi sẽ giữ khoảng cách với trà sữa. Nhưng vào chiều hôm sau, một đồng nghiệp khác đã rủ tôi đến quán trà sữa. Tôi định từ chối, nhưng cô ta vẫn nài nỉ vì cần thêm một cốc để áp dụng mã giảm giá, vì vậy tôi đã đồng ý.

Tuy nhiên, quyết định của tôi lại gây ra một sai lầm kéo dài. Tôi không thích trà sữa và thấy giá cả quá đắt đối với chi tiêu hàng ngày của mình, vì mỗi cốc cũng phải tầm 40 - 50 nghìn đồng. Vì vậy, tôi đã quyết tâm từ chối vào lần tiếp theo.

Nhưng điều tôi không ngờ đến là chị đồng nghiệp của tôi đã tỏ ra không thoải mái và còn mỉa mai rằng cốc trà sữa chỉ là phụ và sự hòa đồng mới là chính. Theo chị ấy, nếu không biết cách hòa đồng thì con người sẽ rất khó tồn tại...