Phụ nữ Việt Nam thật sự xinh đẹp, nhưng hiếm khi có cơ hội được trình diễn trước toàn cầu với hàng triệu người chú ý. Nhưng khi đến lượt 23 cô gái Việt Nam mặc những bộ suit lịch sự, thể hiện sự tự tin và duyên dáng, bước vào vòng chung kết World Cup, họ đã tạo được ấn tượng. Dù không giành chiến thắng nào, mà thậm chí để thua tới 12 bàn, nhưng họ vẫn nhận được sự yêu mến từ người hâm mộ trong nước và ghi dấu trong trái tim quê hương.
Người bạn của tôi từ trước khi World Cup diễn ra đã nói: "Các cô gái đã rất xuất sắc. Thật sự, chỉ cần không thua quá 4 bàn trong mỗi trận, tôi đã vui sướng". Đó là những lời thật lòng mà tôi từng nghe. Điều đó cho thấy sự hiểu biết về đội bóng nữ Việt Nam so với thế giới và một lần nữa khẳng định tình cảm của người hâm mộ, không chỉ dựa trên thành tích mà còn dựa trên quá trình nỗ lực lâu dài của một đội thể đầy kiên nhẫn và cống hiến.
Chúng ta bắt đầu bằng việc đối đầu với đội bóng mạnh nhất và kết thúc bằng việc đối mặt với đội bóng đương kim á quân, đủ để mọi người đồng ý rằng chúng ta sẽ thất bại ngay từ đầu. Dù đã thua 0-7 trước Hà Lan, không ai có thể trách các cầu thủ của HLV Mai Đức Chung. Mọi người đều hiểu rằng đó là một thử thách khó khăn hơn bất kỳ thử thách nào mà bóng đá Việt Nam từng trải qua.
Trận thua 0-2 trước Bồ Đào Nha đã gây ra những tranh luận trong cộng đồng, có ý kiến cho rằng đội tuyển nữ Việt Nam quá nóng vội để ghi bàn, quá bị kích thích bởi chiến thắng của Phillipines trước đó, quá khao khát để lại một kỷ niệm đáng nhớ tại World Cup mặc dù chúng ta đã chắc chắn sẽ bị loại ở vòng bảng. Điều này đã dẫn đến thất bại.
Đúng vậy, có thể có những cách tiếp cận không hoàn hảo, như việc tạo áp lực ngay tại khu vực sân đối phương. Tuy nhiên, không chỉ có chiến thuật sai lầm mới là nguyên nhân gây ra sự thất bại. Dù chiến thuật có đúng đắn đến đâu, thì thực tế là khó tránh khỏi thất bại.
Huỳnh Như và đồng đội đã ghi dấu ấn bằng tinh thần nỗ lực không từ bỏ, mặc dù đã biết trước rằng họ sẽ thua trước những đối thủ vượt tầm. (Ảnh: FIFA)
Các em không đúng tí nào. Trong "một trận đấu quan trọng" như vậy, khát vọng để thể hiện sự xuất sắc cũng là điều hoàn toàn đáng khích lệ! Khi không có ước mơ ghi bàn, thì đó còn được gọi là bóng đá sao?
Các nữ cầu thủ của chúng ta đã thua xa so với đội bạn, đặc biệt là về thể lực và sức mạnh. Nhưng hơn hết, chúng ta còn thua xa họ về sự tổ chức của một đội bóng chuyên nghiệp. Thất bại đó là do tình huống xung quanh.
Giải vô địch quốc gia nữ ở nước ta vẫn còn trẻ và thực tế chưa đạt đủ tiêu chuẩn chuyên nghiệp. Với sự chưa được phát triển chuyên nghiệp từ các câu lạc bộ, các nữ cầu thủ chúng ta làm thế nào có thể cạnh tranh công bằng với những đối thủ đã từng chơi và làm quen với bóng đá chuyên nghiệp từ nhiều năm trước đấy.
Trong một số tình huống, khi xét về cá nhân, các cầu thủ như Huỳnh Như hay Thanh Nhã vẫn có thể thể hiện phẩm chất kĩ thuật tương đối ngang hàng với đối thủ. Tuy nhiên, khi cần sự va đập mạnh, tranh đấu không gian, tranh chấp khoảng không, sự thiếu về thể lực đã khiến chúng ta không thể vượt qua đối thủ. Và khi nhìn vào tổng thể, sự chênh lệch về thể lực càng trở nên rõ ràng hơn.
Từ đó, việc rời bỏ giải bóng đá World Cup ngay sau giai đoạn vòng bảng trở thành điều hiển nhiên.
Đội tuyển nữ Việt Nam đã cố gắng hết sức trước một đối thủ mạnh là đương kim vô địch và đương kim á quân của World Cup. (Ảnh: FIFA)
Cũng không ai chỉ trích ông Mai Đức Chung được. Có ai khác vào thời điểm này có thể làm tốt hơn ông Chung sao? Tìm một HLV giỏi hơn ông Chung thì dễ, miễn là có tiền. Nhưng để bám đội theo thời gian dài với nhiều thành tựu đáng nhớ, và hiểu đội một cách chi tiết như ông Chung thì quá khó. Xây dựng đội bóng cần một quá trình và ông Chung đã thực hiện quá trình đó rất tốt.
Để bóng đá nam Việt Nam đạt được thành công như những năm trước, đã phải có rất nhiều sự thay đổi trong đầu tư, cho dù chỉ là ngắn hoặc trung hạn. Để thay đổi cho bóng đá nữ như ngày hôm nay, cũng đã phải có nhiều sự thay đổi, cải thiện trong môi trường bóng đá nữ. Vấn đề cần được đặt ra sau thất bại này chính là làm thế nào để thay đổi tố chất của người Việt nói chung và VĐV Việt nói riêng. Đây là một vấn đề đòi hỏi sự tham gia của khoa học và không chỉ từ lĩnh vực thể thao.
Phụ nữ Việt phải được đánh giá cao và đầu tư chăm sóc tốt hơn. Chỉ khi phụ nữ trong nước có sức khỏe tương đương với phụ nữ ở các quốc gia phát triển, các vận động viên nữ Việt Nam mới có thể tham gia các giải đấu quốc tế với sự tự tin và được công nhận như người chơi hàng đầu.
Tôi không thích cách nói "thất bại trong tư thế ngẩng cao đầu". Thất bại là một thất bại. Chúng ta nên nhìn vào những thất bại này để biết làm những gì để đạt được mục tiêu tham gia World Cup bóng đá nữ không chỉ một lần, mà là nhiều lần và thường xuyên. Mỗi lần tham dự sẽ là cơ hội để tích luỹ kinh nghiệm và khuyến khích sự phát triển của thể thao nữ trong nước. Thể thao nữ là một dòng sông và đội tuyển nữ là những người lái thuyền. Không thể đẩy thuyền lớn vào một con sông không đủ nước.
HLV Mai Đức Chung và đội bóng dưới quyền chỉ huy của ông có thể tự hào mặc dù không giành chiến thắng hay ghi bàn tại World Cup. (Ảnh: FIFA)
Tuy nhiên, mặc dù phải đối mặt với "thất bại đáng tiếc", không thể phủ nhận rằng đội tuyển nữ Việt Nam đã để lại những cảm xúc tuyệt vời. Các cô gái đã thi đấu hết sức của mình, tự tin mà không hoảng sợ, tỏ ra mạnh mẽ mà không bị ám ảnh. Chính họ đã tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ Việt.
Trong quê nhà, vẫn có những người tỏ ra tự hào với những vẻ đẹp không có ý nghĩa và tranh cãi về những gì họ đã đạt được ở độ tuổi hai mươi hoặc tự mãn vì đã trở thành ai đó. Trái lại, các tuyển thủ nữ không tỏ ra tự hào về bản thân, không tự mãn "chúng tôi là ai," mặc dù đã làm được những điều mà không phải ai cũng làm được.
Dẫu khiêm tốn, vẻ đẹp ấy vẫn rực rỡ và khiến nhiều người ngưỡng mộ, đặc biệt là khi các tuyển thủ nữ xuất hiện lộng lẫy trên bìa và chuyên đề của một tạp chí thời trang.
Vẻ đẹp đó, lại tỏa sáng một lần nữa trên sân cỏ Nam Bán cầu. Hy vọng rằng, sau kỳ World Cup này, những người đã từng tôn vinh các cầu thủ, đừng để lãng quên họ như cách nhanh chóng quên đi những sự ồn ào trên mạng xã hội.