Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Bé gái bị bỏ rơi, được ông bà bán bánh xèo nhận nuôi 5 năm trước: Câu chuyện đầy cảm động về tình yêu thương và sự chăm sóc từ những người lạ

Nguyễn Ngọc Tường Vy, một đứa trẻ 3 tuổi, đã bị bỏ rơi sau khi mẹ dẫn đến quán bánh xèo của bà Phạm Thị Luôn (70 tuổi) và biệt tích. May mắn, Tường Vy đã được vợ chồng bà Luôn nhận nuôi và chăm sóc với tình thương.

5 năm qua, Tường Vy đã trưởng thành dưới sự yêu thương và chăm sóc của vợ chồng bà Luôn. Cô trở thành đứa cháu nội "bất đắc dĩ" nhưng được ông bà hết mực cưng chiều.

Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Bà Luôn luôn nhớ lại thời điểm ông bà nhận nuôi Tường Vy, một đứa trẻ nhỏ xíu, yếu ớt và thường xuyên bị bệnh tật.

Sau khi Tường Vy bị mẹ bỏ rơi, bà Luôn nhớ lại rằng vào khoảng 14h ngày 23/12/2018, một người phụ nữ đã đưa đứa con gái khoảng 3 tuổi đến quán ăn bánh xèo, bánh khọt. Do quán đông khách, vợ chồng bà Luôn không để ý đến hai mẹ con này. Khi đứa trẻ tỉnh dậy và kêu lên "Bà ơi, con buồn ngủ. Mẹ con đi đâu mất rồi", ông bà mới phát hiện rằng người mẹ đã đi mà không nói gì, bỏ lại Tường Vy.

Ông bà nghĩ rằng người mẹ sẽ quay trở lại để đón con, vì vậy tạm thời họ cho đứa trẻ vào nhà tắm để rửa sạch, ăn uống và nghỉ ngơi. Đồng thời, họ cũng thông báo cho tổ dân phố. Tuy nhiên, ngạc nhiên thay, ngày qua ngày, người mẹ vẫn không xuất hiện để đón con trở về.

Gần 5 năm qua, Tường Vy đã trưởng thành trong tình yêu thương và sự chăm sóc từ ông bà nội.

"Lúc đầu, bà không nghĩ rằng mình có thể nuôi bé được vì bé nhỏ nhắn và không ai đến hỏi thăm. Bà chỉ được xin quần áo từ hàng xóm để bé mặc, nhưng bé ốm yếu, không chịu ăn và thường trốn vào một góc", bà kể lại.

Ngày trở thành người giám hộ, vợ chồng bà Luôn luôn đặt tên cho bé là Tường Vy, với hy vọng rằng cuộc đời của cháu sau này sẽ mãi mãi được sống trong bình yên. Đã trôi qua 5 năm, đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống tuổi xế chiều của vợ chồng bà Luôn.

Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Bà Luôn vẫn hi vọng một ngày nào đó, người mẹ ruột sẽ quay trở lại để gặp gỡ Tường Vy.

"Con bé ngoan lắm, viết chữ đẹp nữa, hè này con bé được làm thủ tục để vô lớp 1 công lập, bà mừng lắm", bà Luôn chia sẻ.

Con cảm ơn ông bà nội!

Nắn nót viết từng chữ trong cuốn tập mới, Tường Vy nhìn mọi vật xung quanh bằng đôi mắt tròn xoe. Trong suốt 5 năm qua, được sống trong tình thương và sự đùm bọc của ông bà nội là điều hạnh phúc nhất mà con gái nhỏ có được.

Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Khi lên 8 tuổi, Tường Vy hiểu biết về cuộc sống ngày càng nhiều, đồng thời cô bé cũng cố gắng chăm chỉ học tập để sau này không làm ông bà thất vọng.

"Con xin cảm ơn ông bà nội" - lời chân thành của đứa trẻ 8 tuổi thể hiện tình cảm sâu sắc mà con dành cho vợ chồng ông bà Luôn. Sau khi bị mẹ bỏ rơi, điều mà Tường Vy mong muốn nhất là có một ngày được nhìn thấy khuôn mặt của mẹ.

"Con không nhớ mẹ là ai nữa. Hàng ngày, khi con ở nhà chơi, ông bà luôn yêu thương và quan tâm con rất nhiều. Con chỉ mong được gặp mặt mẹ con một lần thôi", Tường Vy nhẹ nhàng chia sẻ.

Để duy trì cuộc sống gia đình, vợ chồng bà Luôn đã tìm cách kiếm sống bằng việc kinh doanh xe bán bánh xèo, bánh khọt tại hẻm 1075 đường Lê Đức Thọ (phường 16, quận Gò Vấp). Một niềm vui đến với gia đình khi một doanh nghiệp đã tài trợ cho Tường Vy chi phí học tới khi đủ 18 tuổi, cùng với sự hỗ trợ từ chính quyền địa phương.

Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của hai bà cháu thể hiện tình cảm gia đình ngày một gắn bó.

Ông Nguyễn Văn Chương, 70 tuổi, đang loay hoay đúc bánh khọt cho khách, vui mừng trước hạnh phúc mới mà cuộc sống của ông bà đã mang đến sau khi Tường Vy bất ngờ xuất hiện.

"Với sự có mặt của con bé, chúng tôi rất hạnh phúc và nhà lại trở nên sôi động hơn. Hằng ngày, con bé cũng nỗ lực giúp đỡ chúng tôi trong công việc như quét dọn nhà cửa. Tôi chỉ mong rằng trong tương lai, cuộc sống của nó sẽ được tốt đẹp hơn", ông Chương chia sẻ.

Bánh xèo: Mặt mẹ sau 5 năm xa cách

Ông Chương vẫn rất bận rộn với cuộc sống và hy vọng rằng cháu nội của ông sẽ trở thành người có ích.

Có lẽ khi đã ở tuổi già, điều mà ông Chương và bà Luôn mong muốn nhất là được nhìn thấy Tường Vy trưởng thành từng ngày. Bằng tình yêu thương và sự chăm sóc của ông bà, hy vọng rằng đứa trẻ khốn khổ này sẽ trở nên ngoan ngoãn, học giỏi và đóng góp cho xã hội.