Tôi sinh ra ở Quảng Nam và lớn lên trong một gia đình đông đúc gồm 9 anh chị em. Kể từ khi còn nhỏ, tôi đã tham gia chơi bóng đá cùng anh trai và em trai. Sự yêu thích và đam mê với môn thể thao này đã từng bước phát triển trong tôi nhờ sự ảnh hưởng của gia đình. Tôi rất may mắn và tự hào vì có một gia đình yêu thể thao và đã nuôi dưỡng đam mê bóng đá trong tôi suốt thời gian qua.
Tôi đến với bóng đá vì ước nguyện của người anh trai đã mất
Nhưng thực sự, khi đó trong tư tưởng của tôi, tôi không thể tưởng tượng mình sẽ theo đuổi sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp. Và vào thời điểm đó, bố mẹ tôi cũng không muốn tôi theo đuổi "nghề quần đùi áo số" này, vì con gái chơi bóng đá không chỉ vất vả mà còn không được mọi người đánh giá cao.
Tôi đã bước vào bóng đá một cách tự nhiên, vào năm 2014, tôi cùng đội bóng của tỉnh Quảng Nam tham gia Hội khỏe phù đổng toàn quốc, và trong năm đó, đội Quảng Nam đã đạt hạng 3. Sau khi phát hiện tài năng của tôi, huấn luyện viên của tôi đã đề nghị đưa tôi đến TP.HCM để theo đuổi sự nghiệp chuyên nghiệp, nhưng tôi muốn hoàn thành việc học trước. Về phần gia đình, bố mẹ cũng muốn tôi học đại học và trở thành một cô giáo.
Nhưng đúng là mỗi người sinh ra đều có một nhiệm vụ riêng. Tôi chơi bóng đá không chỉ vì mình mà còn vì anh trai đã qua đời.
Khi tôi nói chuyện với bạn, cũng là vào ngày giỗ của anh ấy. Trong khi còn sống, anh ấy là người đã đi cùng tôi trong suốt hành trình chơi thể thao. Anh ấy từng được một đội bóng chuyên nghiệp để mắt đến. Thật đáng tiếc, nhược điểm về chân đã ngăn anh ấy tiếp tục theo đuổi sự nghiệp chuyên nghiệp.
Ngày tôi nhận điểm thi tốt nghiệp, trúng tuyển vào đại học cũng là ngày anh trút hơi thở cuối cùng. Ở thời điểm hiện tại, tôi vẫn đắm chìm trong quyết tâm chơi bóng đá không chỉ vì đam mê cá nhân, mà còn vì mong muốn thực hiện ước mơ của anh trai. Tôi hy vọng rằng ở nơi cao nguyên trời, anh sẽ có thể đưa tôi một nụ cười khi nhìn thấy nỗ lực mà tôi đã bỏ ra để đạt được thành công như ngày hôm nay.
Biến cố gia đình đã khiến tôi mạnh mẽ hơn, tôi hiểu ra rằng hạnh phúc của tôi là được thấy những người thân yêu hạnh phúc
Năm 2017, sau khi vui mừng đoàn kết cùng đội tuyển nữ Việt Nam đoạt chiếc cúp vô địch SEA Games 29, gần ngày trở về quê hương, tôi đã nhận được tin mẹ mắc bệnh ung thư dạ dày. Giống như nhiều ông bố bà mẹ khác ở thôn quê, họ thường không quan tâm đến sức khỏe của bản thân cho đến khi bệnh đã nặng nề.Tôi đã rời xa gia đình để theo đuổi đam mê bóng đá, và dành thời gian tập luyện và thi đấu. Dù tôi thường gọi về nhà nhưng bố mẹ luôn e ngại về tình trạng sức khoẻ của con gái nên thường giấu tôi. Cho đến khi chị gái báo tin về sự nghiêm trọng của bệnh, tôi mới biết được.
Trong thời gian gia đình gặp khó khăn, tôi đã muốn từ bỏ bóng đá để có thời gian chăm sóc gia đình hơn. Tôi đã tiết kiệm tất cả tiền lương và thưởng để sử dụng trong việc chữa trị cho mẹ.
Khi sức khỏe của mẹ được cải thiện, bố tôi sau đó đã gặp tai biến vào năm 2018 và bị liệt giường từ đó đến tận bây giờ. Tôi cảm thấy rất buồn, có lúc tưởng như mọi thứ sẽ đổ vỡ. Nhưng bố mẹ đã khích lệ tôi rằng dù có điều gì xảy ra, tôi cũng phải mạnh mẽ, không được chấp nhận thất bại và tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
Tôi chỉ biết chịu đựng và cố gắng từng ngày, gắng sức thi đấu tốt để giảm bớt gánh nặng của gia đình trong việc kiếm sống.
Tôi đến với bóng đá 11 người muộn, nhưng nếu bạn nỗ lực thì chưa bao giờ là muộn…
Tôi đã gia nhập bóng đá 11 người khá muộn trong sự nghiệp của mình. Trước đó, tôi đã từng chơi futsal và đạt được thành tích đáng ngưỡng mộ. Tôi đã giành được 2 Huy chương Bạc cùng với Đội tuyển futsal nữ Việt Nam tại SEA Games 2011 và 2013. Tuy nhiên, vào năm 2014, tôi quyết định chuyển sang chơi bóng đá 11 người trên sân cỏ.Tại thời điểm đó, tôi đã gia nhập CLB TP.HCM và bắt đầu tập luyện tại sân Thành Long để chuẩn bị cho Đại hội TDTT toàn quốc. Tuy nhiên, không may thay, trong một lần tập tại đó, tôi đã gặp phải một chấn thương đáng tiếc. Trong quá trình tâng bóng cùng với chị Kim Chi, tôi đã nhảy cao để đánh đầu. Nhưng đáng tiếc, tôi đã ngã mà không mong muốn.
Tôi biết rõ âm thanh xương kêu rộp rộp từ lúc đó. Tay tôi không thể nâng lên được nữa và vai tôi bị sưng tấy. Chị Lưu Ngọc Mai, bác sĩ của đội, đã phải giúp tôi vệ sinh và đưa tôi đến bệnh viện để chụp X-quang. Sau khi xem kết quả X-quang, tôi biết rằng xương của tôi đã gãy và bị xếp chồng lên nhau. Đội quyết định phải mổ và gắn lại xương cho tôi. Lúc đó, mẹ đã khóc nhiều và không muốn tôi tiếp tục chơi bóng đá.
Tôi đã phải thuyết phục mẹ mãi mãi trước khi cô ấy đồng ý cho tôi phẫu thuật và tiếp tục chơi bóng. Khoảng 2 tháng sau ca mổ, xương của tôi vẫn chưa hoàn toàn lành. Tuy nhiên, vì tôi rất háo hức với giải đấu quốc gia lần đầu tiên tham gia, tôi đã bắt đầu tập luyện sớm hơn chỉ định. Vai của tôi đã bị lòi lên do cây vít được cố định trước đó. Sau đó, tôi phải tiến hành một ca phẫu thuật nhỏ để lấy cây vít ra, còn lại là các tấm thép mà lúc đó còn nằm trong xương.
2 năm sau, tôi trải qua ca phẫu thuật lớn thứ hai. Thép đã được loại bỏ, nhưng bác sỹ đã phải gắn lại xương của tôi bằng 6 con vít cố định. Dần dần, những con vít đó đã thâm nhập sâu vào bên trong.
Tôi đã tìm kiếm nhiều ý kiến từ các bác sỹ. Nhiều bác sỹ thừa nhận rằng việc loại bỏ chúng sẽ rất đau đớn, do chúng đã nằm sâu trong cơ thể của tôi. Nhưng có lẽ, sau khi World Cup kết thúc, tôi vẫn sẽ phải tiến hành ca phẫu thuật để loại bỏ chúng. Bấy giờ, tôi phải tiếp tục sống cùng nó trong suốt hành trình thi đấu. Vai trò của tôi không thể tránh khỏi cảm giác đau khi va chạm mạnh. Nhưng hiện tại, tôi chỉ nghĩ đến việc được ra sân và cống hiến cho đội tuyển nữ Việt Nam tại World Cup.
Đến với World Cup ở tuổi 35, tôi đã nhận thấy rằng tuổi tác đã không còn trẻ nhưng tôi lại đặc biệt quan tâm đến vấn đề sức khỏe cá nhân. Tôi đã chọn loại bỏ mọi chất kích thích có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.
Ngoài ra, tôi cũng đã mua một ít sâm và thực phẩm chức năng để bổ sung dinh dưỡng. Mỗi sáng, tôi thường dậy lúc 6 giờ và uống một cốc nước ấm. Trước khi ăn sáng 15 phút, tôi cũng uống một cốc nước sâm. Sau khi tập luyện, tôi thường bổ sung vitamin C cho cơ thể. Tôi thường ngủ trưa trong khoảng 1 tiếng và không muộn quá 12 giờ. Vào buổi tối, tôi thường đi ngủ trước 10 giờ. Tuy nhiên, nếu ngày hôm sau không có buổi tập, tôi có thể ngủ muộn hơn một chút.
Thói quen hàng ngày giúp Thuỳ Trang duy trì sự linh hoạt ở tuổi 35 (Ảnh: Thanh Xuân)
Sau mỗi buổi tập, tôi thường ở lại để thực hiện thêm các động tác tĩnh, nhằm tăng cường sức mạnh cho cơ thể. So với cầu thủ nước ngoài, những cầu thủ Việt Nam thường mang tầm vóc nhỏ bé và thấp hơn. Vì vậy, tôi luôn cố gắng tăng cường sức mạnh, đặc biệt là cho phần thân trên.
Sau khi giành được huy chương vàng cùng đội tuyển nữ Việt Nam ở SEA Games 32, việc tham gia vào World Cup thực sự là một vinh dự khôn xiết đối với tôi. Tuy nhiên, đây cũng có thể là lần cuối cùng tôi tham gia trong sự nghiệp bóng đá của mình. Tôi sẽ cố gắng hết sức để mang lại niềm tự hào cho cả gia đình. Quê hương của tôi cũng rất tự hào với thành tích cống hiến không ngừng nghỉ của Thùy Trang này, nhằm đem ngọn cờ danh dự cho đội tuyển nữ Việt Nam.