Bỏ công việc toàn thời gian để chăm sóc con toàn thời gian, đó là quyết định mà cô Trần (24 tuổi) đã đưa ra sau 2 năm sống và làm việc tại thành phố Bắc Kinh. Cô chia sẻ: "Khi được hỏi về công việc hiện tại của mình, tôi có thể nói mình là một người thất nghiệp. Nhưng nếu nhìn từ khía cạnh tích cực, tôi được làm mẹ và làm con của ba mẹ".
18 tuổi, cô Trần đến thành phố Bắc Kinh với giấc mơ có một cuộc sống ổn định, một công việc tốt và một ngôi nhà riêng. Nhưng sau nhiều năm làm việc tại đây, cô nhận ra rằng mình cần phải dành thời gian nhiều hơn cho gia đình và con cái của mình. Và quyết định trở về quê hương để chăm sóc con cái và chăm sóc bản thân.
Cô Trần đã quyết định không tìm việc làm và ở nhà phụ huynh để phụ giúp cha mẹ trong vài công việc lặt vặt. Với quyết định này, cô không phải lo lắng về các chi phí sinh hoạt như tiền ăn hay tiền thuê nhà. Cô cho biết: “Tôi đã quá mệt mỏi với khối lượng công việc văn phòng và chật vật để trả tiền thuê nhà. Tôi phải dành hàng giờ mỗi ngày để nộp đơn ứng tuyển vào công ty, và điều này khiến sức khỏe tâm lý của tôi đi xuống. Cuối cùng, tôi đã chạm đến giới hạn chịu đựng và không còn thấy tương lai phía trước. Cha mẹ đã gọi điện và đưa cho tôi một con đường lui”.
Phần 3: Trở về quê hương - Lựa chọn đúng đắn hay không?
Có rất nhiều thanh niên trẻ giống như Trần, quyết định rời bỏ áp lực của thành phố và trở về quê hương sau khi tốt nghiệp đại học. Tuy nhiên, điều đáng suy ngẫm là liệu họ có thực sự muốn trở thành người làm việc chăm chỉ và đóng góp cho xã hội, hay chỉ muốn sống dưới sự bảo bọc và hỗ trợ tài chính của gia đình?
Điển hình là trường hợp của Vương, một người đã tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng ở thành phố Bắc Kinh và đang có một công việc ổn định với mức lương cao và nhiều đãi ngộ hấp dẫn. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy khó chịu và không hài lòng với công việc của mình. Nguyên nhân chính là do anh phải làm việc quá nhiều giờ đồng hồ, liên tục bị thúc ép để thể hiện tốt hơn, dẫn đến tình trạng căng thẳng thường xuyên.
Vậy nên, việc trở về quê hương chỉ đúng đắn khi chúng ta có một mục tiêu rõ ràng và quyết tâm đạt được nó. Nếu chỉ muốn sống dưới sự bảo bọc của gia đình và không có ý định làm việc chăm chỉ, thì sự trở về quê hương sẽ không mang lại gì cho chính bản thân mình cũng như xã hội.
Sau khi công việc của anh bị ảnh hưởng bởi đại dịch Covid-19, Vương - người đàn ông độc thân - đã liên tục tìm kiếm tình yêu thông qua các buổi xem mắt. Tuy nhiên, với diễn biến phức tạp của dịch bệnh, anh không được phép rời khỏi căn hộ, khiến cho cảm giác cô đơn và nghi ngờ về tương lai ngày càng gia tăng.
“Xã hội thường đặt nhiều kỳ vọng vào chúng ta, mong muốn chúng ta có một cuộc sống đầy đủ, kết hôn, sinh con, và sống theo lối sống điển hình của tầng lớp trung lưu hoặc thượng lưu. Nhưng đôi khi, cuộc sống lại không đơn giản như vậy. Tôi cảm thấy như đang chơi một trò chơi điện tử, cứ khi nào mình muốn tự khen bản thân đã làm tốt, tôi lại không thể ngừng suy nghĩ về những thử thách và cột mốc trong tương lai. Để đạt được những thành công đó, tôi phải làm việc chăm chỉ hơn và có thể cần sự hỗ trợ tài chính từ gia đình", Vương chia sẻ.
Nhận ra sự kiệt sức của cả thể chất và tinh thần, Vương đã quyết định rời khỏi cuộc sống ở thành phố và trở về quê hương của mình - thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam. Giống như cô Trần, Vương đã được gia đình đón nhận với sự thấu hiểu và động viên, giúp anh tìm lại sự cân bằng và niềm tin vào tương lai.
Vương, một người đang có sự nghiệp dang dở ở Bắc Kinh, đã quyết định chọn giải pháp tạm thời là sống cùng gia đình để chăm sóc cho sức khoẻ của mình. Tuy nhiên, anh ta đã suy nghĩ đến việc ở lại lâu dài. Theo Vương, việc trở thành người con toàn thời gian của cha mẹ mới là mục tiêu mới của anh. Mỗi ngày, Vương bắt đầu bằng việc chuẩn bị bữa sáng cho cha mẹ và thực hiện các công việc như dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo, đi chợ, chuẩn bị cơm và dắt chó đi dạo. Điều đặc biệt là, hầu như ngày nào anh cũng lái xe đến viện dưỡng lão để thăm ông bà, những người mà Vương từng chỉ gặp khoảng 2 lần trong một năm. Bố mẹ đã đánh giá rất cao sự “cống hiến” của Vương cho gia đình và trả cho anh ta 3,500 NDT (~11 triệu đồng) mỗi tháng.
Giá phải trả cho sự thoải mái của bản thân là một vấn đề quan trọng mà các bạn trẻ đang đối mặt. Nếu như bạn có đủ tiềm lực kinh tế, bạn có thể thay đổi dự định của đời mình và chuyển về ở cùng cha mẹ như cô Trần và anh Vương. Tuy nhiên, đối với những người trẻ xuất thân từ gia đình có thu nhập thấp, họ phải ở lại thành phố để kiếm sống. Có những thanh niên thậm chí đành chấp nhận làm việc không chỉ để kiếm sống cho bản thân mà còn để nuôi cha mẹ, những người còn phụ thuộc vào con cái để sinh sống.
Với những người trẻ xuất thân từ nông thôn nghèo, việc đỗ vào trường đại học ở thành phố lớn như Bắc Kinh là một niềm vinh quang cho cả gia đình và dòng họ. Tuy nhiên, sau khi lên thành phố lớn để sinh sống, họ gần như không thể trở về quê hương vì không có nhiều việc làm. Điều này khiến cho cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn bao giờ hết và họ phải "quanh quẩn" ở các thành phố lớn để kiếm sống.
Fang Xu, một giảng viên tại Viện Đại học California, Mỹ đã nhận xét rằng việc này đặc biệt khó khăn đối với những người trẻ xuất thân từ nông thôn nghèo. "Họ phải ở lại thành phố dù cuộc sống có khó khăn đến đâu", Fang Xu nói.
Ảnh minh họa
Những người quay về quê sau khi bỏ phố đang phải đối mặt với nhiều rắc rối tài chính và gia đình. Tuy nhiên, họ cũng có niềm vui khi được gắn kết với gia đình và có sự hỗ trợ từ cha mẹ.
Tuy nhiên, không phải lúc nào sự gắn kết gia đình cũng đem lại niềm hạnh phúc. Anh Vương chia sẻ rằng cha mẹ anh thường xuyên áp đặt quan điểm của mình về lối sống cho con trai. Những lời nói về việc muốn được làm ông bà nội trước khi qua đời hay phát điên vì sắp đặt những cuộc xem mắt cho con cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Nếu không biết cách giải quyết, những rắc rối gia đình này có thể gây ảnh hưởng đến tinh thần và cuộc sống của những người bỏ phố về quê.
"Việc đặt cảm xúc của người thân lên trên cảm xúc của bản thân là điều tôi phải chấp nhận nếu muốn có được sự thoải mái cho chính mình", Vương chia sẻ.
Trong khi đó, Trần kể rằng cha mẹ cô đã mất kiên nhẫn khi thấy con gái ở nhà quá lâu. Kế hoạch nghỉ hưu sớm của cha mẹ cô cũng đã bị đình hoãn vì sự chăm sóc cho con gái.
"Cả cha lẫn mẹ thường xuyên đến phòng của tôi và hỏi về tình trạng tâm lý của tôi. Tôi cảm thấy sức khỏe tinh thần của mình tương đối ổn định, chỉ là tôi chưa thể quay lại môi trường làm việc được", Trần nói.
Cô Trần luôn bị những câu hỏi về tương lai đeo bám, với câu hỏi liệu cô có dự định gì cho cuộc sống của mình hay không. Cô cảm thấy không thể ở nhà mãi và quay cuộc sống trở lại thành phố. Tuy nhiên, cô hiểu rằng việc tìm kiếm công việc ổn định không phải là điều dễ dàng, đặc biệt là khi đã "nằm im" quá lâu. Nhưng cô vẫn quyết tâm bước tiếp, và tin rằng sẽ tìm được cách giải quyết khó khăn. Điều quan trọng nhất đối với cô là không muốn tiền lương hưu của cha mẹ bị tiêu sạch do cô không có công việc ổn định.