1. Nêu cảm nhận về nhân vật trữ tình trong bài Mùa xuân chín:
Nhân vật trữ tình trong bài thơ hiện lên là một người tinh tế, yêu thiên nhiên. Điều này được thể hiện qua cảm nhận của nhân vật về sự chín muộn của mùa xuân. Cảnh sắc thiên nhiên thay đổi như thế nào khi mùa xuân đến, từ ánh nắng mặt trời ló dạng rồi dần tắt, từ nhà tranh lạnh lẽo không có chút ánh sáng, từ tiếng gió thoảng qua áo quần, thậm chí trong không gian xung quanh. Trời ơi, tôi đã nhận ra mùa xuân đã đến. Mùa xuân đã gửi đến một sự mới mẻ, tràn đầy sức sống, tạo nên một khung cảnh bình dị và tuyệt đẹp.Nhân vật trữ tình trong bài thơ là một người với nhiều suy tư. Ở tuổi thanh xuân, những cô gái có giọng hát duyên dáng và nồng nàn, có người trong số họ bỏ cuộc chơi để lập gia đình khiến nhân vật trữ tình cảm thấy cô đơn và đau buồn. Và chính lúc này, những lúc xuân về, nhớ quê hương lại tràn về trong lòng những người con xa quê, khiến chúng ta không thể nào ngăn nước mắt và tình thương. Hình ảnh cô gái ganh đồng lúa ngày xưa, liệu còn đâu đó không? Hình ảnh của người trữ tình trong tâm trí nở ra nỗi nhớ mong manh và buồn thương.
2. Tìm hiểu về nhân vật trữ tinh trong bài Mùa xuân chín:
Hình ảnh của nhân vật trữ tình trong thơ là sự hiện thân của ý thức tác giả. Nhân vật trữ tình là một phiên bản gần như chính xác của tác giả - nhà thơ tồn tại thông qua cấu trúc của thể loại thơ trữ tình (một tập thơ, một tác phẩm sử thi hoặc một bài thơ) với vai trò là một con người, một sự hình dung hoặc một vai diễn sống động với số phận cá nhân xác định hoặc một thế giới tâm lý cụ thể, đôi khi bao gồm cả hình ảnh của tác giả (tuy không bao giờ là một hình tượng riêng biệt như trong các tác phẩm nghệ thuật, tự sự hoặc kịch).Vẫn còn có những sự tranh cãi về khái niệm nhân vật trữ tình. Thông thường, nhân vật trữ tình được coi là một hình tượng đại diện được tạo dựng dựa trên sự thật về cuộc sống của tác giả. Đó là một "tôi" được tạo ra. Quan điểm khác nhấn mạnh rằng qua hình ảnh đó, nhà thơ cũng truyền tải tình cảm chân thành của mình trong những câu thơ chứa đựng cảm xúc, và người đọc không hiểu nhầm rằng những tình cảm đó là thật. Tuy nhiên, nếu chỉ xoắn nhau nhân vật trữ tình với tác giả, trong thơ trữ tình, nhà thơ hiện lên với vai trò "người đại diện cho xã hội, thời đại và nhân loại" (Belinsky), nhà thơ đã nâng mình lên trên đời thường cá biệt.
3. Vài nét về tác giả, tác phẩm Mùa xuân chín:
3.1. Tác giả:
Hàn Mặc Tử (22/09/1912 – 11/11/1940) đã thật sự tên là Nguyễn Trọng Trí. Anh đã chuyển đến sống ở thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định cùng gia đình khi mới 18 tuổi. Rất tiếc thay, Hàn Mặc Tử đã mắc phải bệnh phong và qua đời tại nhà thương Quy Hòa.Ông là một nhà thơ Việt Nam, người đã sáng lập Trường thơ Loạn và mở đường cho thơ lãng mạn hiện đại tại Việt Nam.
Thi phẩm của Hàn Mặc Tử thể hiện giọng điệu tình cảm nội tâm đậm đà, mang đến trải nghiệm tình yêu với tất cả những cung bậc cảm xúc đa dạng, sâu sắc.
Các tác phẩm của ông: Lệ Thanh thi tập (bao gồm tất cả các bài thơ Đường luật): Gái Quê (1936, duy nhất tập thơ được xuất bản khi tác giả còn sống), Thơ Điên (hay còn gọi là Đau Thương, gồm ba tập thơ: 1. Hương thơm; 2. Mật đắng; 3. Máu cuồng và hồn điên - 1938), Xuân như ý, Thượng Thanh Khí (thơ),
3.2. Tác phẩm:
a.Giá trị của nội dung:Bài thơ tả một cảnh xuân tươi đẹp, đầy sức sống ở một làng quê dân dã Việt Nam.
Thể hiện tình yêu đời, yêu người, yêu cuộc sống của nhà thơ, truyền tải niềm tin và hy vọng về một cuộc sống tốt đẹp, mùa xuân đã đến với trái tim con người.
b.Giá trị nghệ thuật:
Ngôn ngữ giản dị, mộc mạc, dễ hiểu
Hình ảnh bài thơ gần gũi, thân thuộc
Giọng thơ tự nhiên, thủ thỉ, tình cảm
Phân tích bài thơ Mùa xuân tuyệt vời nhất:
Không biết khi nào mùa xuân và thơ xuân đã tồn tại, chỉ biết rằng con người được sinh ra với một hơi thở xuân tươi đẹp, tràn đầy sức sống và tinh thần. Sống trong cuộc sống, nếu không có mùa xuân, thiếu đi những bài thơ xuân, chúng ta sẽ cảm thấy buồn tẻ vô cùng. Hôm qua, hôm nay và mãi mãi sau này, chúng ta cần có những bài thơ xuân để truyền cảm hứng cho mọi người và cả cuộc sống. Và trong quá khứ, chúng ta đã có thành tựu của Hàn Mặc Tử với bài thơ "Mùa xuân chín" khi những cảm xúc trong lòng người lữ khách tràn đầy.
Khi nhắc đến mùa xuân, ai cũng hiểu rằng đó là thời điểm tươi đẹp nhất trong cuộc sống. Mùa xuân mang đến những khoảnh khắc đẹp, có thể là "mùa xuân nhỏ", có thể là "mùa xuân xanh"... và đây là một mùa xuân đặc biệt, với sự tươi mới và sức sống ẩn chứa mà chỉ có thể cảm nhận được. Đêm như mới, đẹp như trong những tâm hồn lãng mạn của Hàn Mặc Tử.
Mỗi câu thơ đều mang đậm hơi thở của xuân, được truyền đạt bằng vẻ đẹp của tâm hồn nhà thơ. Mùa xuân bắt đầu với ánh sáng mặt trời mới lạ và đặc biệt.
"Dưới ánh nắng tỏa sáng mơ màng
Mái nhà tranh lấp lánh tấm vàng
Gió nhẹ thổi qua áo xanh biếc
Trên giàn thiên lí, xuân sang vẫn rực rỡ."
Ngòi bút của nhà thơ vẫn theo đuổi lối thơ truyền thống, cổ điển, tái hiện cảnh vật như cảm xúc, như sự mãnh liệt. Trân trọng đón nhận ánh nắng tươi mới của "Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng!" Lời đối thoại trong thơ tạo ấm áp, cảnh vật hài hòa, hoàn toàn mộng mơ. Một vài chi tiết tinh tế nhưng gợi cảm, đơn giản nhưng đáng yêu.
Chỉ có "đôi mái nhà tranh" hiện ra trong "ánh nắng ửng" nhưng vẫn mang đến một cuộc sống sống động, yên bình và chân thực, gần gũi với mọi người. Nắng dường như làm sáng bừng "mái nhà tranh" với một chút xuân sắc và hương xuân: "Gió trêu mặc áo biếc". Tiếng gió "trêu" áo và màu "biếc" của lá là biểu hiện tình yêu mùa xuân.
Một chữ "trêu" sao dễ thương, thật đáng yêu, không gì bằng hương quê trong ca dao, lời tình buồn vẫn vang lên lòng ta... Gió cũng thích áo "trêu ghẹo" đúng không? chọn cho mình chiếc áo mới tươi mát, thật đẹp. Mùa xuân là như vậy, "chín" như vậy!
Từ chi tiết, từ ánh nắng, từ mái tranh, từ gió và cảnh quan: "Trên giàn thiên lý. Bóng xuân đến". Câu thơ có sự tinh tế, dừng lại cảm giác nhẹ nhàng, một chút buồn, lưu luyến đón "bóng xuân", cất giữ cảm xúc như hơi thở ẩn vào dấu chấm giữa dòng.
Một mùa xuân êm đềm đang bước tới, như thể ta có thể cảm nhận và nhìn thấy trước mắt mỗi người, qua những dòng thơ trào dâng tức thì và phản ánh hết trái tim nhà thơ.
"Cỏ xanh tươi gợn sóng lên trời, Những cô thôn nữ hát say đồi".
Mênh mông cảnh đẹp vô tận, cỏ xanh mãi mãi tươi tốt. Với ẩn dụ của "sóng cỏ" và sự mô tả qua ba từ "gợn đến tận trời", chúng ta có hình ảnh của cỏ xanh lung linh trong gió nhẹ nhàng mùa xuân. Không biết liệu sóng thực sự có xuất hiện trên cỏ hay chỉ là trái tim những người thơ mới tạo thành "sóng"?
Mùa xuân luôn mang sắc xanh tươi của cỏ cây. "Cỏ xanh như khói bến xuân tươi" (Độ đầu xuân thảo lục như yên - Nguyễn Trãi. Cỏ non xanh tận chân trời" (Nguyễn Du)... Bảng màu "xanh" tràn đầy sức sống và thanh bình trong thơ của Hàn Mặc Tử vẫn miêu tả bầu trời, trải dài vô tận, đi sâu vào tâm hồn thơ. Trên sắc xuân ấy, tình cảm con người cũng trưởng thành.
Khúc hát giữa mùa xuân thật quen thuộc và thân thương. Đó là một nét đẹp truyền thống của dân tộc, tươi đẹp như ca dao, dân ca, như hội Xuân muôn thuở của đất nước này được thể hiện qua tiếng hát "vắt vẻo" và "ngây thơ" của những cô gái xuân thì, của những cô thôn nữ.
Câu thơ thể hiện sự trưởng thành trong tâm hồn của những cô gái thôn quê qua âm thanh trong lành và tươi mới của câu ca giao duyên, của những chàng trai và cô gái bản địa đáng yêu. Tâm hồn nhạy cảm và cuồng phấn yêu đời của nhà thơ Hàn Mặc Tử đã điệu lại với lời bài hát đó. Mùa xuân chỉ thực sự tươi đẹp khi có tiếng ca vang lên:
"Tiếng hát êm đềm như dòng suối trong, Rộn ràng như tiếng nước mây rơi. Thầm nói với người ngồi dưới tán trúc Làm nhấn mạnh ý nghĩa và sự ngây thơ."
Âm thanh kỳ lạ dường như chìm nghỉ trong từng âm tiết, nhịp điệu rung động, hài hòa với âm trầm mờ mịt, thể hiện một sự chuyển đổi cảm xúc tinh tế và tài tình. Tâm hồn của nhà thơ đã hoà mình vào thế giới âm thanh mùa xuân đó.
Tiếng hát bay cao, trào dâng, òa lên như lửa trong rừng. Âm vang của tiếng hát tràn lan, đầy những suy nghĩ, rung động măng mang gợi lên hàng ngàn cảm xúc, lòng thơ ngây. Tiếng hát "hổn hển" được so sánh với giọng nói của mây, của tự nhiên. Hai tiếng "hổn hển" như thở gấp, lướt qua trong màu vàng của mùa xuân, tình yêu xuân, những cảm xúc thực mộng đến ngỡ ngàng.
Lời ca của những cô gái thôn quê đầy sức hút, lấp đầy không gian, tạo nên một "mùa xuân chín" thật tuyệt vời. Tiếng thủ thỉ "thì thầm với ai..." trong bóng tre chắc chắn là lời tâm tình đáng yêu.
"Vắt vẻo", "hổn hển", "thầm thì" là ba giai điệu trong ba âm thanh của mùa xuân chín, lắng sâu vào tâm hồn con người, để đọng lại êm đềm, tràn đầy tình thương. Những bản nhạc đồng quê đa dạng về giai điệu và nhịp điệu làm say đắm lòng người, cùng nhà thơ bồi hồi: "Nghe ý nghĩa và trong sáng...".
Khúc hát xuân tươi sáng, lãng mạn và tươi thắm, đầy sắc xuân, hương xuân và tình xuân dần lan tỏa trong trái tim của phụ nữ nông thôn, tạo nên cảm giác như không có gian khoảng, đầy ấm cúng:
"Ngày mai trong cuộc vui xuân xanh ấy, Có người lựa chọn theo chồng, từ bỏ trò chơi".
"Đám xuân xanh kia" là âm thanh của cô gái làng xóm, "nói lời thầm thì với ai ngồi dưới hàng tre" sẽ trưởng thành theo mùa xuân và sẽ "theo chồng bỏ cuộc chơi... Thiên nhiên và trái tim con người như đắm say trong mùa xuân." Bước thang qua đi, tuổi thơ vô tư qua đi.
Gặp vào lúc mùa xuân trưởng thành như thế là khiến lòng thổn thức:
“Trong lòng, tâm trí hoang mang nhớ về làng Chị, năm nay còn vất vả với việc gánh thóc. Bên bờ sông, mặt trời trắng sáng chói chang, hình ảnh ấy hiện lên như một trời buồn man mác. Nhà thơ nhớ người như nhớ một tình yêu sâu sắc, tình yêu dành cho quê hương. Mỗi người đều có những kỷ niệm đau buồn riêng. Nhớ về một công việc đặc biệt: “gánh thóc”, trong một không gian đặc biệt: “Dọc bờ sông trắng nắng chang chang”.
"Mùa xuân trở thành thời điểm tươi đẹp và êm đềm trong lòng của những người viết. Lúc nào đó, ta cảm nhận được sự nhiệt huyết, rồi lại có lúc xao lạng, như thể ta đang đắm chìm tâm hồn vào những giai điệu của mùa xuân, khiến ta nhớ những kỷ niệm và lạc lối trong tình yêu. Niềm khát khao của du khách luôn là tình yêu, là mong muốn được cùng nhau chia sẻ với mùi hương và nhịp điệu xuân, giữa nét đẹp quê hương miền Trung quen thuộc 'Dọc bờ sông trắng nắng chang chang'..."