Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, chúng ta luôn nghe nói về mẹ qua sách báo, phim ảnh và truyền hình. Tuy nhiên, bất kể cách nói về mẹ như thế nào thì tất cả đều có chung một câu trả lời: Mẹ là người yêu thương chúng ta nhất thế giới, luôn bên cạnh chúng ta và không bao giờ thay đổi.
Với tôi, mẹ của tôi là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Ngay từ khi còn bé, tôi đã cảm thấy mẹ của mình là một siêu nhân. Mẹ không sợ bóng tối, làm được mọi thứ, và còn nấu ăn rất ngon nữa. Tôi không bao giờ nhớ thấy mẹ phàn nàn về cuộc sống của mình.
Tuy nhiên, khi tôi lớn lên và có gia đình riêng, tôi mới thực sự hiểu rõ rằng trên đời này không ai có thể sống mà không gặp phải những khó khăn của riêng mình. Mẹ cũng biết mệt mỏi, vất vả và đau khổ. Nếu có ngày mẹ nói rằng bà không gặp những thử thách đó, tôi chắc chắn rằng đó chỉ là lời nói dối.
Với tôi, mẹ là người phụ nữ vĩ đại nhất trên thế giới. Tình yêu và sự quan tâm của mẹ luôn ở bên cạnh tôi và đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời của tôi.
Khi nhìn lại quãng đường đã trải qua, tôi nhận ra rằng mẹ tôi đã dạy dỗ tôi bằng những lời nói dối. Mẹ tôi giữ bí mật về những điều này rất kỹ. Nếu bạn không hỏi mẹ hoặc không để ý đến bà, có lẽ bạn sẽ không bao giờ biết được sự thật vì mẹ tôi sẽ không bao giờ kể chúng với bạn.
01“Mẹ không mệt đâu” Trong 365 ngày một năm, mẹ tôi là người lo toàn bộ công việc trong nhà. Khi tôi còn nhỏ, tôi nghĩ rằng nhiều người cũng giống như tôi, cho rằng đó chỉ là những việc đơn giản như nấu nướng, giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa hàng ngày mà thôi. Nhưng thực tế lại khác.
Khi trưởng thành và phải tự mình kiếm sống, tôi mới nhận ra rằng công việc trong nhà cũng không hề nhẹ nhàng như mẹ tôi đã nói. Thật ra, mẹ tôi chỉ muốn cuộc sống gia đình tốt lên nên đã âm thầm làm hết mọi việc mà không cần nhận lại gì cả.
Tôi vẫn nhớ đêm thi đại học, khi tôi ngồi ở lớp và nhắn tin cho mẹ tôi rằng cô không cần đợi tôi ở cửa vì tôi đang giải bài tập. Khi kết thúc buổi học và quay về nhà, tôi đinh ninh rằng cả nhà đã ngủ hết rồi nên cố gắng mở cửa thật khẽ. Nhưng phòng khách vẫn sáng đèn. Mẹ tôi vẫn đang nằm trên ghế sofa và trên bàn là cốc sữa ấm được rót đầy, chờ đợi tôi.
Tôi đánh thức mẹ và hỏi: "Mẹ ơi, không cần phải đợi con nữa đúng không?". Mẹ tôi trả lời nhỏ nhẹ: "Mẹ không mệt đâu con ạ, uống sữa rồi đi ngủ thôi".
Mẹ của tôi luôn dậy sớm và ngủ muộn hơn tôi, nhưng không bao giờ than phiền về điều đó. Mỗi lần lo lắng về việc không đỗ đại học, tôi lại nhớ đến ngày mẹ thức trắng đợi tôi, cảm thấy hối hận và đau lòng.
Một lần, tôi đã chia sẻ câu chuyện này với bạn thân và nó đã để lại cho tôi một cảm xúc mãnh liệt: "Nếu bạn mắc sai lầm, bạn có thể đứng lên và rời khỏi, nhưng nếu mẹ bạn mắc sai lầm, bà ấy chỉ có thể âm thầm chịu đựng và khóc thầm".
Chúng ta thường quên rằng mẹ cũng chỉ là con người và mẹ cũng có giới hạn về thể lực và tinh thần. Mẹ không phải không biết mệt mỏi, mà chỉ là không muốn chúng ta lo lắng. Hãy trân trọng và biết ơn mẹ, vì không ai có thể thay thế được tình yêu và sự quan tâm của mẹ.
Phần 4: Cuộc sống riêng tư bị can thiệp
Mẹ tôi thường xuyên can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi, dù cho tôi đã trưởng thành và có khả năng quản lý cuộc sống của mình. Lúc tôi đọc sách, mẹ lại cằn nhằn tôi vì học kém. Lúc tôi đi công tác, mẹ lại giục tôi nhanh chóng tìm một người để kết hôn. Tôi cảm thấy mẹ luôn tìm thấy một vấn đề nào đó ở tôi để phải lên tiếng nhắc nhở.
Một lần, mẹ lại giục tôi đi "xem mắt" và chúng tôi đã cãi nhau rất to. Tôi đã nói với mẹ rằng tôi đã trưởng thành và biết lúc nào thích hợp để tìm người kết hôn. Dù vậy, mỗi khi mẹ nói rằng không cần tôi và không quan tâm đến tôi, chỉ vài phút sau đó mẹ lại gọi điện hỏi tôi ăn uống có đủ không, cuộc sống dạo này thế nào… Mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho tôi, dù cho cách thể hiện của mẹ không phải lúc nào cũng đúng cách.
Trong chuyện hôn nhân này, mỗi người đều có quan điểm khác nhau. Tuy nhiên, thay vì đơn giản là lướt qua, tôi đã không kiềm chế được bản thân và trả lời mẹ: "Mẹ không cần phải lo lắng cho con quá nhiều, con có thể tự lo được chuyện của mình". Mẹ tôi cũng tức giận và nói với tôi: "Được, nếu con nghĩ mình đã lớn lên đến thế. Từ bây giờ, mẹ sẽ không quan tâm đến con nữa".
Trong bữa cơm tối đó, tôi và mẹ vẫn giữ nguyên quan điểm của mình mà không ai nói chuyện với nhau. Nhưng đột nhiên, từ bộ phim trên TV bỗng phát ra câu nói: "Mối quan hệ giữa bố mẹ và con cái, chính là ở kiếp này, cha mẹ sẽ không ngừng ở phía sau nhìn con tiến bước, bóng dáng con ngày càng mờ xa. Nhưng khi đứa trẻ trưởng thành, nó sẽ quay lại và nói với bố mẹ rằng: 'Đừng đuổi theo con nữa'".
Không lâu sau đó, mẹ tôi nói: "Việc tìm kiếm chồng hay không là chuyện của con, mẹ đã già rồi nên không thể quản được nhiều như trước đây". Tôi chỉ trả lời một tiếng "Vâng" rồi cúi đầu ăn tiếp, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Thực tế, đối với mẹ, chúng ta mãi là một đứa trẻ. Điều này không phải do mẹ muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của con hay không tin tưởng vào khả năng của con, mà đơn giản là vì mẹ đã quen với việc xem ta như một đứa trẻ nhỏ. Dù có bao nhiêu lời quan tâm, mẹ vẫn sẽ luôn lo lắng cho con suốt cuộc đời.
Trong lễ tốt nghiệp, giáo viên của tôi đã từng nói: “Sau khi ra ngoài xã hội, có thể bạn sẽ cảm thấy thất vọng vì không tìm thấy ai đồng cảm hay quan tâm đến mình. Tuy nhiên, ít nhất khi về nhà, bạn sẽ luôn được yêu thương bởi một người thật lòng với bạn. Và nỗi đau của bạn sẽ được giảm nhẹ hơn nhiều khi được nhìn nhận qua con mắt của mẹ”.
Sau khi kết hôn, cơ hội để trở về nhà dần trở nên hiếm hoi. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng ta không nhớ nhà. Nhớ nhà và quay về với gia đình luôn là điều cần thiết đối với bất cứ ai.
Tôi không thể quên lời dặn của mẹ, bởi đó là những lời khuyên quý giá để tôi có thể sống tốt ở xa nhà. Mẹ luôn nhắc tôi rằng, khi ra ngoài cần phải chăm sóc bản thân và khi đã kết hôn, hãy dành tình cảm cho người vợ của mình. Không cần quá nhớ nhà, vì bố mẹ luôn tốt đối với con.
Những lời đó đã trở thành lời dẫn lối cho tôi suốt những năm tháng xa quê. Tôi luôn tuân thủ những lời khuyên đó và sống tốt hơn mỗi ngày.
Tuy nhiên, một ngày đông năm ngoái, tôi quyết định trở về nhà để tổ chức sinh nhật cho mẹ. Khi mẹ tôi ra đón tôi, bà hỏi tôi vì sao lại chạy đường xa đến thăm. Tôi chỉ cười và nói rằng đó là một món quà nhỏ tôi muốn dành tặng cho bà.
Những ngày sau đó, khi đi thăm họ hàng, tôi nhận ra rằng mẹ tôi đã khoe với tất cả mọi người về sự xuất hiện của tôi để tổ chức sinh nhật cho bà. Tôi cảm thấy rất tự hào và hạnh phúc khi biết rằng mẹ tôi đã tự hào về con gái của mình.
Đó là một trải nghiệm tuyệt vời, và tôi biết rằng tình cảm gia đình luôn là điều quan trọng nhất. Tôi sẽ luôn nhớ những lời dặn của mẹ và cố gắng làm tốt hơn để không làm mẹ, hay bất kỳ ai trong gia đình tôi thất vọng.
Sau khi trở về từ nhà hàng xóm, tôi được đón tiếp với nụ cười tươi của mẹ và một mâm cỗ đầy đủ đồ ăn. Mẹ thường xuyên hỏi về cuộc sống của tôi và sau đó lại khuyên tôi rằng: "Lần sau đừng về nhà, hãy dành thời gian rảnh rỗi để đi du lịch cùng chồng con."
Mẹ luôn biết cách giấu đi những cảm xúc chân thành nhất của mình. Họ không bao giờ khoe khoang về những hy sinh của mình. Có những người mẹ không dám thể hiện tình cảm với con của mình, nhưng lại âm thầm chuẩn bị cho tương lai của đứa trẻ.
Nhưng cũng vì tình yêu thương đó, theo thời gian, chúng ta đã dần mất đi sự hiểu biết về những nghĩa vụ và trách nhiệm của một người mẹ. Chúng ta cho rằng họ sẽ hiểu và tha thứ cho chúng ta bởi chúng ta bận rộn với công việc.
Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của chúng ta. Mẹ luôn luôn nhớ con, nhưng họ không muốn làm phiền chúng ta trong lúc bận rộn. Chính vì vậy, hãy trân trọng tình yêu của mẹ và dành thời gian để chăm sóc cho họ như họ đã làm với chúng ta từ bé.
Bài viết cần phải được viết lại theo cách riêng của tôi, chúng tôi sẽ tập trung vào phần 9. Trong phần này, chúng ta sẽ bàn về sự hiểu biết và tình cảm của người thân đối với sự nghiệp và cuộc sống của chúng ta.
Người thân luôn hiểu và ủng hộ chúng ta trong sự nghiệp của mình. Họ luôn đứng bên cạnh chúng ta, dù là trong những khoảnh khắc khó khăn nhất của cuộc đời. Họ hiểu rõ rằng, sự nghiệp riêng của mỗi người là quan trọng và cần được tôn trọng.
Điều đó được thể hiện rõ trong hành động của họ. Khi chúng ta cần đi công tác hoặc di chuyển đến thành phố khác để làm việc, họ sẵn sàng tiễn đưa chúng ta đến sân bay và đảm bảo rằng chúng ta đã sẵn sàng cho chuyến đi.
Người thân cũng hiểu rằng chúng ta muốn khám phá thế giới xung quanh và trải nghiệm những điều mới mẻ. Dù là vào ngày Tết âm lịch hay bất cứ dịp lễ nào, họ vẫn đồng ý để chúng ta thực hiện những kế hoạch của mình, thậm chí nếu đó là một chuyến đi xa.
Ngoài ra, người thân cũng luôn quan tâm đến cuộc sống gia đình của chúng ta. Dù chúng ta đã có hạnh phúc riêng, họ vẫn muốn chúng ta dành thời gian cho gia đình và những người thân yêu. Điều đó cho thấy tình cảm và sự quan tâm vô điều kiện của họ đối với chúng ta.
Tóm lại, những người thân yêu luôn hiểu và ủng hộ chúng ta trong sự nghiệp và cuộc sống của mình. Họ là người bạn đồng hành vĩnh cửu của chúng ta và luôn sẵn sàng để giúp đỡ chúng ta trong mọi hoàn cảnh.
"Thực ra, trưởng thành không phải là lúc mình có đủ khả năng tự nuôi sống bản thân, mà là khi mình nhận ra mẹ chúng ta yếu đuối đến nhường nào. Mỗi người mẹ đều có cách biểu đạt tình yêu thương riêng, nhưng tất cả đều mang đến cho chúng ta cảm giác an toàn và yên bình.
Mẹ tôi cũng không phải ngoại lệ, nhưng mỗi khi nhắc đến tình mẫu tử, mẹ lại rất sợ rằng một ngày nào đó con sẽ nói với mẹ rằng: Vì mẹ mà con chán ghét thế giới này. Tuy nhiên, dù cho mẹ nói dối về những điều khác, nhưng mẹ sẽ không bao giờ làm tổn thương con mình bằng lời nói dối của mình."