Nghiện game đến mức bị loạn thần
Các chuyên gia y tế, bao gồm cả bác sĩ và điều dưỡng, tại Khoa tâm thần cho người già của Bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 (Đồng Nai) vẫn nhớ rõ chỉ cách đây 2 tháng, họ đã tiếp nhận một bệnh nhân từ Hà Nội với một trạng thái nghiện game vô cùng đặc biệt.
Bệnh nhân M.T, 20 tuổi, hiện là du học sinh ở Mỹ.
Du học sinh nghiện game, phải điều trị chứng loạn thần. (Ảnh minh họa)
Bệnh nhân T được đưa vào viện bởi 3 người, tuy nhiên, anh ta có dáng điềm đạm, ánh mắt thông minh và da trở nên xanh xao mờ nhạt khi bị kích thích. Bệnh nhân này có xu hướng bỏ chạy ngay khi gặp tình huống căng thẳng.
Theo điều dưỡng, bệnh nhân T là con trai duy nhất trong gia đình quý tộc, cha là bác sĩ và mẹ là cán bộ ngân hàng.
Trong năm lớp 10, gia đình quyết định để T đi du học ở Mỹ. Mặc dù có người thân ở Mỹ, nhưng vì tuổi tác đang nổi loạn và xa gia đình, T thường sống khép kín, ít giao tiếp và hay sử dụng máy tính.
Bố của T chia sẻ rằng, ở đầu thời gian du học, khi có kỳ nghỉ hè, T sẽ trở về quê nhà thăm bố mẹ. Tuy nhiên, sau khoảng 2 năm, T luôn bận rộn kiếm tiền qua mạng và lập trình trang web để có thêm kinh nghiệm, do đó không có thời gian để trở về thăm nhà.
Ở nhà, khi con nói như vậy, bố mẹ T rất vui mừng và luôn sẵn sàng đáp ứng khi con cần tiền. Đầu năm 2023, sau nhiều lần thuyết phục, con trai cuối cùng cũng đồng ý trở về nước. Tuy nhiên, điều làm bố mẹ T bàng hoàng là khi đi du học, con trai con cân nặng khoảng 100kg, nhưng hiện tại chỉ còn khoảng 40kg.
Trước đây, con là một người rất sạch sẽ, luôn giữ vệ sinh và có chế độ ăn uống, ngủ nghỉ điều độ. Tuy vậy, từ khi về nước, con đã bắt đầu không ăn, không ngủ, thậm chí không đi vệ sinh hay tắm rửa. Buổi tối, con thường ra vào đi lại, tự nói chuyện với chính mình và đôi khi thình lình hét lên vô nguyên nhân.
Chứng kiến người con mặt ngây dại, suốt ngày nói trong vô thức "chỉ muốn chỉ đạo ai đó để cứu đất nước khỏi suy vong", cha mẹ của T cảm thấy sốc và không thể nói lên lời khóc.
Tình yêu thương con, nhưng cũng do cảm thấy xấu hổ và không muốn gia đình, họ hàng hoặc hàng xóm biết, vì thế khi phát hiện ra những dấu hiệu kỳ lạ, gia đình đã đưa T vào Bệnh viện Tâm thần Trung ương 2 để kiểm tra và điều trị.
Giấu bệnh chứ không chữa bệnh
Điều dưỡng trực tiếp điều trị cho T nhận xét đây là nam thanh niên giỏi công nghệ thông tin.
Đối với bệnh nhân T, cần áp dụng ba phương pháp điều trị bao gồm liệu pháp tâm lý (giải thích về lợi ích, tác hại của trò chơi và nguy cơ mắc phải); liệu pháp thư giãn và liệu pháp gia đình kết hợp với điều trị thuốc.
Theo y tá, ban đầu khi đưa vào kiểm tra, gia đình vẫn không thừa nhận con bị rối loạn tâm thần, chỉ nói với các bác sỹ rằng T nghiện game, lười ăn và không chịu ngủ. Tuy nhiên, T đã nhập viện ở trạng thái rối loạn tâm thần nặng, cho rằng mình là người lãnh đạo cao cấp và phải duy trì kết nối mạng để điều hành quốc gia.
"Tôi đã đưa đến tình trạng như vậy vì gia đình quá nuông chiều, sẵn lòng đáp ứng mọi yêu cầu. Nếu không được đáp ứng, tôi sẽ dùng chiêu trò như không ăn, không ngủ. Nhưng đối với gia đình có điều kiện thì việc con cái đói là điều đáng sợ nhất", điều dưỡng kể.
Với trường hợp này, điều dưỡng cảm thấy buồn, vì trong giai đoạn đầu điều trị, tôi đã đáp ứng đầy đủ thuốc và phương pháp. Tuy nhiên, do sự cưng chiều quá mức của mẹ tôi, tôi đã yêu cầu khoa phải đáp ứng tất cả yêu cầu của tôi trong quá trình điều trị, như không làm việc với bệnh nhân khác, xem TV theo chương trình tôi thích, đòi sử dụng điện thoại, Zalo, Facebook.
Vào ban đêm, thay vì ngủ, T thường tụng đi lại và gọi nhân viên đến để kể chuyện. Sau đó, T và nhân viên cùng bàn luận về những câu chuyện liên quan đến thế giới, cứu vớt đất nước và cứu hành tinh.
Do được nuông chiều quá nhiều, T từ chối tiếp tục điều trị tại bệnh viện. Sau đó, gia đình quyết định đưa T trở về Hà Nội để làm thủ tục du học và làm việc ở nước ngoài.
Tại Khoa tâm thần người cao tuổi, Bệnh viện Tâm Thần Trung ương 2, chúng tôi đã tiếp nhận bệnh nhân T trước đó.
Theo thông tin mà chúng tôi thu thập được, sức khỏe hiện tại của T đang không tốt, T không có hứng thú với việc ăn uống cũng như giấc ngủ và dường như chỉ quan tâm đến việc chơi game trong suốt ngày. Ngay cả mẹ của T cũng đã nghỉ việc ở ngân hàng để sang nước ngoài chăm sóc cho con.
Lứa tuổi nghiện game chủ yếu từ 10 - 24 tuổi. Hầu hết các em nhập viện trong tình trạng nặng, đã chơi game trong thời gian dài và có các vấn đề về cảm xúc và hành vi đi kèm. Việc nhập viện vì nghiện game của trẻ là điều thường xuyên xảy ra.
Nguyên nhân mà các chuyên gia cho rằng trẻ em nghiện game là do sự phát triển tâm sinh lý, mong muốn trưởng thành, tự biểu đạt bản thân và cảm xúc của mình.
Có nhiều trường hợp khiến người ta cảm thấy tự hủy hoại và tự ti vì thất bại trong cuộc sống thực tại, không nhận được sự tôn trọng. Người trẻ hiện nay thường tồn tại trong thế giới ảo để khẳng định bản thân.
Đặc biệt, hiện nay các trò chơi có thưởng cho phép người chơi tham gia vai trò, kể câu chuyện và chia sẻ cảm xúc cá nhân một cách dễ dàng; tương tác và thực hiện những ý tưởng mà khó có thể thực hiện trong thực tại. Điều này tạo ra một cảm giác thoải mái và vui vẻ, dẫn đến việc người chơi dễ bị lạm dụng.
Ngoài ra, gia đình đóng vai trò quan trọng đối với trẻ trong độ tuổi này. Nếu gia đình cho phép con được nuông chiều và thoả mãn mọi điều kiện mà không có sự điều khiển, giáo dục và hướng dẫn, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý và sự phát triển của trẻ.