Cuối tuần này, tôi dự định đưa mẹ đi chơi nhưng trời nắng nóng quá, chúng tôi quyết định ở nhà và đi chợ nấu ăn thay vì ra ngoài. Trên đường đi, tôi tình cờ bắt gặp một bà cụ đang bán bánh giò và tôi liền nhớ đến ông ngoại của mình.
Ông là người đã đứng vững và là chỗ dựa duy nhất cho mẹ con tôi sau khi bố tôi và bà ngoại qua đời trong một vụ tai nạn. Mẹ tôi đã vượt qua mọi khó khăn để nuôi tôi lớn và che chở cho tôi nhưng tôi biết rằng cô ấy đã phải chịu rất nhiều nỗi đau trong lòng.
Nhà của chúng tôi từng rất đơn sơ, chỉ có vài món đồ còn lại và một bộ bàn ghế cũ mà ông ngoại đã tự làm để bán bánh giò. Ông ngoại của tôi từng làm thợ cơ khí nhưng đã nghỉ hưu sau khi bị tai nạn lao động. Bà ngoại thì ở nhà hái rau và làm bánh giò để ông bán.
Cả thời thơ ấu của tôi đều trôi qua bên chiếc quán ăn sáng của ông bà ngoại. Mùi vị bánh giò thơm ngon đã in sâu trong ký ức của tôi. Tôi mãi mãi nhớ đến hương vị mộc nhĩ xào thịt trong căn bếp nhỏ của bà ngoại. Tuy nhiên, tôi không thể tìm được bánh giò nào mềm mại và thơm ngon như bà ngoại đã làm. Người ta thường dùng lá chuối để làm vỏ bánh giò, nhưng bà ngoại lại dùng lá dong.
Bà ngoại đã có bí quyết riêng để nấu bánh giò mà rất nhiều khách hàng đến quán của bà để thưởng thức. Ngay cả hàng xóm xung quanh cũng rất yêu thích món bánh giò của bà ngoại và gia đình họ đã mua bánh giò của bà suốt ba thế hệ. Họ còn nói rằng đến những quán bánh giò nổi tiếng khác thì cũng không thể tìm được món bánh nào ngon bằng của bà ngoại.
Sau khi bà ngoại mất, ông tôi muốn đóng cửa quán để giảm bớt nỗi đau nhớ thương. Nhưng mẹ tôi đã thuyết phục ông giữ lại quán vì bà ngoại đã truyền lại công thức làm bánh cho mẹ tôi. Nhiều người thân cũng yêu cầu ông tiếp tục bán bánh giò để giữ lại hương vị tuổi thơ của họ.
Fragment 3:
Trong quá khứ, chỉ với giá 4 nghìn đồng, mỗi chiếc bánh giò của bà tôi đã trở thành món ăn quen thuộc. Tuy nhiên, với sự tăng giá vật liệu, ông ngoại tôi đã buộc phải điều chỉnh giá bánh giò lên từ 5000, 7000 đồng cho đến 8000 đồng. Tại khu phố bình dân, mức giá này vẫn khá hợp lý so với việc giá của bát phở tăng lên đáng kể từ 35 nghìn đồng lên 50 nghìn đồng. Do đó, khách hàng vẫn thích đến nhà tôi để thưởng thức bánh giò với giá rẻ hơn.
Tuy nhiên, khi giá thịt lợn và mối gạo ngon tăng cao, mẹ tôi đã đề xuất với ông ngoại để tăng giá bánh giò lên 13 nghìn đồng để đủ chi phí. Sau khi nghiên cứu ý kiến của khách hàng, hầu hết đều ủng hộ với mức giá mới này vì sự tăng giá không đáng kể.
Tuy nhiên, ông ngoại tôi lại không muốn tăng giá quá cao. Thay vào đó, ông chỉ điều chỉnh giá bánh giò lên 11 nghìn đồng. Lý do là ông cho rằng nếu giá quá cao sẽ có một số khách hàng không thể mua được. Ví dụ như cô lao công quét rác chỉ kiếm được 15 nghìn đồng mỗi ngày.
Sau khi thay đổi chiếc bánh giò gia truyền sang một phiên bản ngon hơn và đầy đặn hơn, quán nhà tôi đã thu hút được rất đông khách hàng. Buổi sáng và chiều là những thời điểm đông nhất, khi đám trẻ trong phố đến mua đồ sau khi học. Một đứa trẻ đến hai lượt mỗi ngày và hét lớn lên: "Ông Lý cô Liên, cho cháu một suất bánh giò đầy đủ ạ!". Tình cảm đáng yêu của những đứa trẻ khiến tôi chỉ muốn ở nhà phụ mẹ của mình và phục vụ các khách hàng nhí.
Tuy nhiên, một ngày nọ, bà cụ từ ngõ bên kia đến quán ăn và sau khi ăn xong, bà hỏi tại sao giá của bánh giò lại là 11 nghìn đồng mà không phải là 10 hoặc 12 nghìn đồng để tránh số lẻ. Bà cụ đưa cho mẹ tôi 20 nghìn đồng và không có tiền lẻ để thay thế, và mẹ tôi cũng không có tiền để trả lại. Hai người đứng đối diện nhau, bối rối và không biết phải làm sao. Bỗng nhiên, ông ngoại của tôi xuất hiện và quyết định tặng bà cụ 1000 đồng để giải quyết tình huống.
Trong một buổi chiều, mẹ tôi phàn nàn với ông vì không hài lòng với doanh thu của quán. Các bà hàng xóm cũng tham gia vào cuộc trò chuyện, đề nghị ông nên giảm giá để thu hút khách hàng. Tuy nhiên, giá 11 nghìn đồng cũng đã rất rẻ rồi, và nếu phải thêm đồ ăn kèm thì khách hàng sẽ phải trả tới 20 nghìn đồng. Ông ngoại chỉ im lặng không đáp.
Một ngày khác, có một khách lạ đến với đứa con trai nhỏ của mình để ăn bánh giò. Ông ngoại đã gói bánh xong và lấy 11 nghìn đồng, nhưng chú khách kia lại tranh cãi vì không có đủ tiền lẻ. Mặc dù mẹ tôi đã đề nghị chú mua thêm mấy miếng giò nữa để đủ 15 nghìn đồng, nhưng chú vẫn không chịu.
Chú khách đứng giữa đường và bảo rằng nhà tôi là quán ăn cướp, cố tình bắt khách hàng phải mua thêm đồ ăn kèm. Mặc dù mẹ tôi đã cố gắng giải thích rằng không có ai ép buộc chú, và giá 11 nghìn đồng cho một chiếc bánh giò nhân đầy thịt đã rất rẻ, nhưng chú vẫn không chịu. Nhiều người khác đã cố gắng giải quyết tình huống bằng cách đề nghị giảm giá 1 nghìn đồng cho chú, nhưng ông ngoại vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.
Những kỷ niệm về ông tôi luôn gắn liền với món bánh giò, món ăn đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Mỗi khi thưởng thức món ăn này, tôi lại nhớ đến những kỷ niệm đẹp với ông.
Tôi nhớ rõ một lần, ông tôi vẫn như thường đưa đủ 189 nghìn cho khách mua bánh giò. Nhưng một khách thô lỗ lại ném thẳng gói bánh ra gốc cây rồi phóng đi mất, để lại câu nói xúc phạm. Mặc dù gặp phải cảnh tượng này, ông vẫn giữ điều kiện ban đầu và không chịu bớt giá.
Nhìn ông lặng lẽ nhặt chiếc bánh lên rồi mang vào nhà, tôi cảm thấy tức giận vì sự vô lễ của khách hàng. Nhưng ông lại dạy tôi rằng, một chút kiên nhẫn và điềm tĩnh sẽ giúp con người vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống.
Mấy năm trước, ông tôi đã ra đi vì bệnh tật. Đám tang của ông có rất nhiều người đến viếng thăm, mẹ con tôi cảm thấy ngạc nhiên vì không biết ông có quen biết rộng lớn đến thế. Tuy nhiên, với tôi, ông tôi luôn là một người đặc biệt và món bánh giò sẽ luôn gắn liền với những kỷ niệm đẹp của chúng tôi.
Sau khi hỏi thăm, tôi mới biết rằng ông đã giúp đỡ những người lao động nghèo ở khu xóm trọ, cùng với một đoàn các em bé tại ngôi chùa gần nhà tôi. Qua nhiều năm, ông đã bán bánh giò để lấy tiền mua gạo và rau tặng cho họ. Ông còn lén mang bánh đi cho các bé mồ côi trong chùa.
Khoản tiền lãi 1000 đồng mà ông tôi đã tích góp trong suốt thời gian dài, được dùng để giúp đỡ những người khó khăn và làm những việc thiện. Ông không nói cho ai biết vì biết mẹ tôi vất vả. Ông tính toán để mẹ vẫn có đủ tiền lo sinh hoạt, tiền cho tôi đi học và sửa sang quán. Mẹ tôi cũng biết ông giữ lại một ít tiền hàng tháng nhưng tưởng đó là khoản tiết kiệm. Không ngờ ông sẵn sàng làm việc gàn dở để giúp đỡ nhiều người có được những bữa ăn no.
Gần đây, đến ngày giỗ của ông, mẹ tôi lại đi tìm mua trám để nấu món trám om tương mà ông thích. Hàng xóm thân quen vẫn hay kể lại câu chuyện 1000 đồng với tình yêu và kính trọng dành cho ông tôi. Bài học tình người của ông đã thật sự sâu sắc, làm cho tôi nhận ra rằng những việc nhỏ bé cũng có thể mang lại những điều tốt đẹp lớn lao.